Kiều Chinh ngây người, đầu cô chợt nhớ đêm mình đi quán bar, xém chút bị người ta cưỡng bức, là Cảnh Phong lúc đó ra tay cứu cô, nếu không thì cô đã bị tên đó làm nhục rồi. Không ngờ người đàn ông đó lại là khách quý của quán Bar. Hèn chi hắn ta lại được sử dụng phòng VIP như thế. Trong lòng bỗng dậy lên một xáo trộn khi nghĩ đến Cảnh Phong thà đắc tội với khách VIP để giúp cô. Tên khách đó có lẽ là oán hận Cảnh Phong lắm nên muốn trả thù anh . Nhưng nếu vì hành động đó mà khiến bọn chúng hiểu lầm bắt cô đến đây, lại dùng cô gây bất lợi cho Cảnh Phong, lòng cô bỗng ray rức vô cùng.
Kiều Chinh nhìn hắn ta khôn khéo nói:
- Chỉ vì tôi là bạn của em gái anh ấy thôi. Cảnh Phong chẳng qua vì nể mặt cô ấy mà giúp tôi thôi. Anh ấy sẽ không ngu ngốc mà vì tôi đâm đầu vào nguy hiểm thế này đâu? Các người không cần phí công lừa anh ấy đến cứu tôi đâu, hãy ra giá rồi gọi điện thoại cho ba mẹ tôi đi. Chuyện này càng được giải quyết sớm càng tốt, nếu không ba mẹ tôi sẽ báo cảnh sát, tới lúc cảnh sát vào cuộc, các người sẽ không thoát được đâu. Yên tâm, vì sự an toàn của tôi, ba mẹ tôi sẽ đưa tiền và không báo cảnh sát, nhưng nếu kéo dài, vì lo lắng, ba mẹ tôi sẽ báo cảnh sát đó.
Tên đầu trọc nghe mấy lời cô nói thì trầm mặc một chút vẻ lưỡng lự, suy nghĩ, nhưng hắn nhanh chóng nhìn cô mĩm cười đắc ý:
- Xem ra, cô chẳng thà mất tiền cũng không muốn Cảnh Phong xảy ra chuyện đúng không?
Kiều Chinh bị hắn nói đúng suy nghĩ thì tái mặt, cô cố gắng đáp:
- Không phải. Tôi chỉ là muốn được về nhà sớm mà thôi. Tôi nói rồi, tôi và anh ta không có quen biết gì hết, các người đừng nên làm mất thời gian nữa.
- Có quen biết hay không? Cô và Cảnh Phong có quan hệ gì, chúng ta cứ thử xem rồi biết – Tên đầu trọc lôi điện thoại của mình ra rồi bấm dãy số của Cảnh Phong.
Cảnh Phong ngồi trong dãy phòng vip lặng lẽ châm một điếu thuốc, trầm mặt, vẻ mặt lạnh lùng dưới làn khói thuốc bỗng trở nên cô đọc lặng lẽ vô cùng. Anh mắt anh trong suốt , qua làng khói mờ ảo chẳng khác nào mặt hồ phẳng lặng.
- Anh Phong, ngày mai chúng ta lại trở lại đó, nhân cơ hội nhà đó chẳng có ai, chúng ta đền tìm xem bí mật làm ăn phi pháp của hắn ta – Thái nhìn Cảnh Phong đề nghị.
- Không nên – Hải lắc đầu , vươn tay cầm chai rượu rót ra 3 cái ly được bày sẵn trên bàn. Màu rượu vang đỏ được rót vào ba chiếc ly thủy tinh trong suốt in rõ được mặt người trên đó. Hải thấy rõ được ánh mắt của Cảnh Phong trên đó, rót xong, Hải nhìn Thái phân tích – Hiện giờ bọn cảnh sát chắc chắn sẽ mai phục ở quanh nhà, bọn họ chờ xem có ai lảng vãng quanh nhà nghe ngóng hay không? Nếu chúng ta đến đó, chắc chắn, cảnh sát sẽ chú ý. Lần trước mình thấy tên cảnh sát đó chú ý đến cậu dữ lắm – Sau đó Hải nghiêng đầu nhìn Cảnh Phong – Em nói đúng không?
Cảnh Phong chỉ khẽ chớp mắt đồng tình chứ không nói.
- Mặc xác cái tên khốn đó – Thái nghe xong bực bội nói , nhưng anh nghe xong cũng không phản đối ý kiến của Hải, quay sang cảnh Phong trách - Anh, lúc đó anh vội vàng quá, nếu anh đừng bảo Cẩm Tú gọi điện thoại cho công an thì giờ này chúng ta đã có thể thoải mái mà tìm hiểu chuyện làm ăn của tên cáo già đó rồi.
- Cậy đúng là chẳng biết gì hết. Anh Phong vì nghĩ cho Cẩm Tú thôi, Kiều Chinh bị bắt lâu như vậy mà Cẩm Tú không báo công an ngay, cô ấy chắc chắn sẽ bị nghi ngờ là thủ phạm ngay. Bọn cảnh sát bình thường làm ăn lề mề, gọi hoài mới tới, vậy mà lần này đến nhanh như vậy. Xem ra tên cáo già này khá thân thiết với mất tên cớm lớn – Hải trầm tĩnh phân tích những suy nghĩ của Cảnh Phong.
- Bỏ đi, chờ chuyện này êm dịu, chúng ta tìm cơ hội khác là được. Dù sao Cẩm Tú vẫn còn ở đó, chúng ta sẽ có cơ hội mà thôi – Cảnh Phong với người dập tắt điều thuốc đáp.
Cảnh Phong vừa nói xong thì điện thoại của anh bỗng reo lên.
Anh lướt nhìn qua màn hình điện thoại thấy một số điện thoại lạ, Cảnh Phong chẳng buồn bắt máy, thẳng tay tắt ngay. Nhưng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa thử thách lòng kiên nhẫn của anh. Cảnh Phong nhíu mày, khó chịu nhấn nút nghe:
- Là tao, Hưng đại bàng đây – Giọng cợt nhã đầy khiêu khích bên kia điện thoại vang lên – Còn nhớ tao không?
- Xin lỗi, mày không đủ tư cách để tao ghi nhớ mày – Cảnh Phong chỉ hơi nhếch môi buồn chán đáp một cách khinh thường.
Tên đầu chọc không bị lời nói của Cảnh Phong làm chọc giận, hắn khoái trí như khá bằng lòng câu trả lời của Cảnh Phong. Sau đó hắn bèn nói:
- Nhưng chắc cô gái mà tao đang giữ trong tay đủ tư cách để mày nhớ chứ?
Gương mặt Cảnh Phong thoáng bất động trong vài giây, tên đầu trọc lại nói rất to, cho nên ở bên này, Hải và Thái cũng hiểu ngay bọn chúng ám chỉ ai, cả hai lập tức nhỏm lưng ngồi thẳng chăm chú lắng nghe cuộc hội thoại kia.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |