- Cô bé à, cô định giả vờ thì cứ giả vờ mãi đi. Vùng chạy làm gì để bây giờ bị đau như thế - Hắn tỏ vẻ thương tiếc cho cô, đưa tay nâng cằm cô lên nói bằng giọng giễu cợt – Tôi cố tình nói như thế, quả nhiên cô mắc lừa ngay, vội vàng tháo chạy.
Kiều Chinh bực tức hất cằm cô ra khỏi tay hắn, ném cho hắn một ánh mắt căm thù lẫn khinh ghét, không ngờ bị hắn ta lừa như thế. Cô đưa mắt nhìn hắn ta, hắn là một cái tên đầu trọc, trên cái đầu trọc lóc của hắn ta có xâm một hình con đại bàng đang tung cánh trông khá đẹp mắt, có thể xem như đây là chứng minh cho vị trí của hắn trong giới giang hồ cũng không phải thyuo56c hàng tầm thường. Hắn chẳng những không nổi giận mà còn tỏ ra thích thú với cô, nhìn cô cười nói:
- Biết vì sao tôi biết cô giả vờ hay không?
Kiều Chinh im lặng không đáp, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về hắn không dứt.
- Nhìn kỹ lại mặt đất nơi cô nằm đi – Hắn cười cười gợi ý.
Kiều Chinh lập tức quay đầu nhìn về nơi cô bị trói lúc nãy, dưới mặt đất đầy bụi bặm có một vệt sáng lớn. Giống như bụi bặm bị hơi thở phủi đi vậy.
Tên đầu trọc đó đưa tay vén giúp cô mái tóc bị rối tung vì bọn đàn em nắm đầu sau đó đưa tay phủi phủi bụi trên người cô cười nói:
- Một người ngất xỉu thì hơi thở không thể mạnh để xua đi gần đó vết bụi được, chỉ nhìn thoáng qua đã biết ngay cô giả vờ rồi.
Kiều Chinh cuối đầu không nói, dù sao cô so với bọn chúng thật sự là một trời một vực, bọn chúng là người từng trải nên chỉ nhìn thoáng qua đã bắt được thóp của cô ngay.
- Các người muốn gì, nếu như muốn đòi tiền chuộc, cứ nói ra đi, ba tôi nhất định sẽ đáp ứng – Cô quyết định lên tiếng trước để thương lượng cuộc bắt cóc này với chúng.
Tên đầu trọc nhìn cô có chút ngạc nhiên, sao đó chậm rãi hỏi:
- Ba cô là ai?
- Ba tôi là tổng giám đốc Hoàng Sĩ Nghiêm của USP – Kiều Chinh nhìn thẳng hắn đáp.
- Hoàng Sĩ Nghiêm….- Tên đầu trọc lẩm bẩm như cố nhớ cái tên quen thuộc này, sau đó hắn ta phá ra cười sảng khoái, vô tay lên đùi nhìn bọn đàn em nói – Thật không ngờ chúng ta bắt được một con cá vàng lớn như thế….xem ra điều ước của chúng ta không chỉ có một mà thôi đâu – Hắn quay đầu nhìn Kiều Chinh bằng ánh mắt khoái trí khiến cô không khỏi rùng mình, chẳng khác nào mình đang ở trong miệng một con cá sấu đáng sợ vậy.
- Anh, vậy thì phải xử trí cô ta như thế nào ạ - Một tên đàn em bước đến nhìn tên đầu trọc hỏi.
- Tất nhiên là dụ Cảnh Phong đến trước, sau đó mới đòi tiền chuộc. Bây giờ tụi bây phải chăm sóc cô ta cho tốt đó, cô ta là mỏ vàng của chúng ta. Ba cô ấy là triệu phú đó, để chuộc con gái cưng về, chắc chắn ông ta chẳng ngại chi một khoản kha khá đâu.
“ Cảnh Phong”, Kiều Chinh giật nảy mình khi nghe nói đến hai chữ này, cô bị bắt cóc thì có liên quan gì đến anh ta.
- Các người vừa nói gì? Chuyện bắt cóc tôi có liên quan gì đến Cảnh Phong vậy – Kiều Chinh run run trong sửng sốt nhìn bọn chúng hỏi trong hơi thở đứt quản.
- Cô em, sở dĩ cô em bị bắt đến đây là vì thằng Cảnh Phong dám cả gan đắc tội với tụi anh – Tên đầu trọc nhìn cô cười đáp, ánh mắt cực kì gian xảo lóe lên tia nguy hiểm khiến người nhìn thấy không khỏi rùng mình sợ hãi. Những kẻ như hắn ta bụng dạ độc ác vô cùng, nếu đã xác định được mục tiêu chắc chắn bọn chúng không từ thủ đoạn hủy hoại.
- Các người bắt nhầm người rồi – Kiều Chinh nghĩ Cảnh Phong là người trong xã hội đen, nếu bọn chúng có ân oán với Cảnh Phong, và muốn bắt người để uy hiếp Cảnh Phong thì chắc chắn chúng đã nhầm lẫn giữa cô với Cẩm Tú. Nhưng Kiều Chinh chợt khựng lại ngay lập tức, nếu bọn chúng biết mình bắt nhầm người, chúng nhất định sẽ quay lại nhà cô bắt Cẩm Tú đi. Nếu mà phải gặp cảnh này thì thà để cô chịu, vì ít ra chúng sẽ tìm ba cô tống tiền, cô sẽ có cơ hội thoát được, còn Cẩm Tú, chắc chắn là sẽ rất nguy hiểm.
- Cái gì? Bắt nhầm? – Một tên đàn em cau mày quắt mắt nhìn Kiều Chinh quát lớn.
Kiều Chinh rụt người lại, cúi đầu không đáp, trốn tránh cái quắt mắt đe dọa của tên đó. Tên đầu trọc bèn lườm mắt nhìn tên đàn em, tên đàn em hoảng sợ vội cúi đầu đáp:
- Xin lỗi anh, em ….
- Đủ rồi, tránh qua một bên đi – Tên đầu trọc lạnh lùng gạt hắn sang một bên rồi nhìn Kiều Chinh nói – Yên tâm, tôi không nhầm lẫn giữ cô với bạn của cô đâu.
Kiều Chinh ngẩng đầu nhìn hắn một cách khó hiểu, sau đó nói như phân minh:
- Các người bắt tôi cũng bằng thừa thôi. Tôi và cảnh Phong chỉ là quen biết bình thường thôi. Các người bắt tôi để dụ anh ấy đến, làm sao anh ấy chịu đến chứ. Xin hãy thả tôi ra, ba tôi nhất định sẽ trả tiền cho các người, các người cứ ra giá đi.
- Cô nghĩ chỉ vài lời như thế, thì có thể lừa được bọn tôi sao? Cảnh Phong hắn ta là loại người nào, bọn tôi hiểu rất rõ. Hắn ta là kẻ máu lạnh và tàn nhẫn, nếu không phải người của hắn, cô nghĩ hắn dám đắc tội với vị khách quý để bảo vệ cô hay sao?
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |