ngồi im lặng, trong lòng không nguôi sợ hãi.
Không ngờ bọn chúng chở cô đến một khu vắng vẻ thì mở cửa đẩy cô xuống, rồi lao xe rời đi. Kiều Chinh sửng sốt
vô cùng, cô đưa mắt nhìn theo xe của chúng rời đi mất hút mới bình tĩnh nhìn lại nơi mình đang đứng.
Chỗ này có lẽ là một khu đất hoang vắng nào đó gần với nhà kho mà chúng bắt giữ cô, nhưng chỗ này là chỗ nào thì
cô hoàn toàn không biết rõ. Trời đã sẫm tối, gần như đã không còn thấy gì ngoài những vì sao đang bắt đầu tỏa sáng.
Gió lạnh lẽo đang từng chút thổi qua cơ thể, chiếc áo sơ mi mỏng manh chẳng thể nào giữ ấm được, Kiều Chinh
đành phải choàng tay ôm lấy mình, cố gắng hết sức đi theo hướng chạy lúc nãy của bọn chúng.
Nhưng cả ngày không có gì, lại bị đánh, tinh thần cô mệt mỏi đến rã rời, cố gắng đi được một đoạn thì sức lực cạn
kiệt. Kiều Chinh bất lực ngồi xuống lề đường, đầu gục xuống chân nhắm mắt. Không biết là cô đã ngồi dưới đó bao
lâu nữa, cho đến khi một chiếc áo khoát choàng qua người cô, Kiều Chinh mới giật mình nhìn lên.
Ánh mắt cực kì quen thuộc, ánh mắt lấp lánh trong đêm tối nhìn cô đầy dịu dàng. Cô muốn lên tiếng hỏi, nhưng
nhận ra mình không còn sức lực để nói nữa rồi, đành nhìn Cảnh Phong trong im lặng. Cảnh Phong ngồi xuống bên
cạnh cô, anh lấy điện thoại ra ngoại điện, nói vài câu rồi tắt máy quay đầu nhìn Kiều Chinh, anh kéo cô dựa vào lòng
mình rồi nói:
- Nghĩ một chút đi.
Kiều Chinh để mặc cho Cảnh Phong kéo mình dựa vào vai anh, cô khẽ nhắm mắt lại, dường như sự sợ hãi và cô
đơn trong đêm tối đã bị ánh mắt dịu dàng và hành độn ân cần của anh xua đi. Cô thật sự không thể hiểu được Cảnh
Phong, rõ ràng cô nghe thấy những lời nói lạnh lùng đến tàn nhẫn của anh với Hưng đại bàng, vậy mà giờ đây lại
như thế. Anh vừa khiến cô khó hiểu, vừa khiến cô xao động, cô thật chẳng hiểu anh là dạng người thế nào.
Mệt mỏi khiến Kiều Chinh ngủ lúc nào không hay biết.
Khi tỉnh dậy Kiều Chinh đã thấy mình đang nằm ở nhà. Nhìn đồng hồ, cô nhận ra mình đã ngủ đến quá trưa, cô ôm
cái bụng rỗng của mình đi xuống dưới lầu. Cẩm Tú thấy cô đi xuống thì mừng rỡ vô cùng, vội lao đến đỡ cô ngồi
xuống ghế, nhanh nhảu nói:
- Mình nấu cháo rồi, vẫn còn nóng, để mình múc cho Chinh ăn, mới có một ngày mà Chinh ốm đi nhiều rồi.
Kiều Chinh khẽ cười vì Cẩm Tú làm quá lên như thế, làm gì chỉ mới có một ngày đã xuống ký nhiều như thế chứ.
Cô ngoan ngoãn ngồi ăn hết bát cháo thịt của Cẩm Tú, cô mất sức nhiều nên ăn rất chậm, nhưng khi ăn xong, thì cơ
thể khỏe hơn rất nhiều.
- Lúc Chinh bị bắt, mình đã báo cảnh sát, cho nên có thể họ sẽ quay trở lại đây để hỏi rõ sự tình. Làm sao bọn họ lại
chịu thả Chinh ra vậy? Anh Phong nói là họ gọi điện thoại cho anh ấy báo Chinh đang ở đâu, anh ấy đến thì chỉ thấy
Chinh ngồi có một mình.
- Mình cũng không rõ vì sao chúng lại tha cho mình nữa, chỉ biết chúng đưa mình đến đó rồi bỏ lại một mình mình
ở đó. Sau đó thì Cảnh Phong đến, rồi mình thiếp đi – Kiều Chinh trả lời chậm rãi.
- Cũng may đây không phải là cái bẫy, nếu không thì Cảnh Phong nguy rồi. Chinh biết không? Tụi mình cứ sợ
chúng nói thả Chinh ra là vì là để dụ Cảnh Phong đến, lúc đầu phản đối quyết liệt, nhưng mà Cảnh Phong cứ nhất
định đòi đi cho bằng được.
- Thật sao? – Lòng Kiều Chinh lại bị xáo trộn lần nữa, cô thật sự muốn hiểu suy nghĩ của Cảnh Phong.
- Thật – Cẩm Tú gật đầu xác nhận sau đó quay lưng đi giả vờ làm việc, trong đầu nhớ lại hình ảnh Cảnh Phong
cùng Thái đưa Kiều Chinh về nhà. Khi đi lên lầu, Thái vội vàng đi lên trước nhất, sau đó, anh mở cửa một căn
phòng ra xem thử. Cứ giả vờ vô tình như trong lúc vội vã mình mở đại cửa phòng, nhưng thực chất anh muốn quan
sát xem, đâu là phòng làm việc của Hoàng Sĩ Nghiêm, nhưng căn phòng mà hỏ mở là phòng của hai vợ chồng ông
ta. Thái nhanh chóng phát hiện ra trong phòng ngủ của hai vợ chồng có gắn camera. Cho nên quyết định không xem
xét các căn phòng khác nữa, bởi vì con cáo già như Hoàng Sĩ Nghiêm không lí nào lại không có sự phòng bị ở nơi
làm việc của mình như thế.
Trước khi ra về, Cảnh Phong quay lại nói với Cẩm Tú:
- Cần phải làm Kiều Chinh tin tưởng và dẫn em vào trong thư phòng của Hoàng Sĩ Nghiêm
Cẩm Tú ngẫm nghĩ thì dừng tay làm quay lại nhìn Kiều Chinh hỏi:
- Khi nào ba mẹ bạn sẽ về?
- Chuyện này….mình không rõ lắm, nhưng chắc là ba mẹ sẽ về nhanh thôi, chậm lắm là ngày mai - Kiều Chinh
nghĩ vậy, bởi vì cô biết dù có chuyên gì xảy ra đi chăng nữa, ba mẹ cô vẫn sẽ vứt bỏ mà bay về đây, không có gì
quan trọng hơn so với cô cả. Cô cũng đoán, có lẽ ba cô và bọn bắt cóc có cuộc thương lượng ra sao đó, bọn chúng
mới chịu thả cô ra như vậy, có lẽ ba cô chấp nhận giao ra số tiền bọn chúng đòi, một mức giá không tưởng. Dù sao
thì tiền bạc vẫn có ngày kiếm lại được, cho nên số tiền đó bỏ ra, Kiều Chinh cũng không thấy buồn cho lắm.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |