theo dõi của chúng ta. Vụ bắt cóc này, lí nào lại thế.
Long Sơn không đáp, anh chìm trong suy nghĩ
Ba mẹ Kiều Chinh về trên chuyến bay sớm nhất, khi thấy ba mẹ bước vào, Kiều Chinh liền chạy sà vào lòng mẹ
mếu máo khóc. Bà Kiều Chinh sót xa con gái, cũng ôm con mà nâng niu, ngay khi biết tin con bị bắt, bà đứng ngồi
không yên, chỉ mong bay thật nhanh chạy về nhà xem con thế nào. Giờ được ôm con trong vòng tay, bà mới có thể
an lòng.
- Được rồi, dù sao cũng đã êm xuôi rồi, hai mẹ con đừng có thế nữa, Kiều Chinh, mẹ con đi máy bay cũng mệt, để
mẹ con nghỉ chút đã – Ông Sĩ Nghiêm lên tiếng nhắc.
Kiều Chinh nghe vậy thì cười cười buông mẹ ra, rồi vội giúp mẹ mang vali đi lên lầu. Cẩm Tú cũng đến giúp một
tay, ông Sĩ nghiêm nhìn Cẩm Tú vui vẻ nói:
- Chắc mấy ngày nay cháu vất vả lắm đúng không? Người giúp việc nghỉ, hai bác lại đi vắng, đều là nhờ cháu chăm
sóc tốt cho Kiều Chinh, nếu không hai bác chẳng an tâm mà đi.
- Con đâu có giúp gì đâu bác, con vẫn thấy có lỗi với hai bác vì việc Kiều Chinh xảy ra chuyện như thế mà chẳng
giúp được gì – Cẩm Tú đang xách va li thì quay người lắc đầu đáp.
- Bác có mua quà cho hai đứa, lên lầu bác mở va li lấy ra cho, dù sao không có con, hai bác phải tìm người khác
vào nấu cơm dọn dẹp cho Kiều Chinh, nhưng người lạ thì hai bác không an tâm giao nhà cửa cho lắm – Bà Kiều Lan
nhìn Cẩm Tú bắt đầu có chút cảm tình.
- Dạ, con cám ơn hai bác đã không xem con như người ngoài – Cẩm Tú cười nói.
Vào đến phòng, bà kiều Lan lôi ra rất nhiều thứ như đồ lưu niệm, quần áo, trang sức đẹp, đắc tiền….mà hầu như đều
là mua cho Kiều Chinh, nhưng Kiều Chinh dường như có hứng thú với bánh kẹo hơn. Giờ thì Cẩm Tú đã hiểu vì
sao, Kiều Chinh chẳng thích thú gì với chúng, cô có quá nhiều, đến nỗi cảm thấy chúng quá vô vị. Trong lòng Cẩm
Tú bỗng thấy tủi thân vô cùng, nếu cuộc sống ở nhà cô chỉ cần bằng 1 phần trăm Kiều Chinh thôi, cô cũng cảm thấy
may mắn vô cùng rồi.
- Đây là quà của cháu – Bà Kiều Lan cầm một hộp quà lớn và máy hộp quà nhỏ đưa cho Cẩm Tú.
- Dạ, cháu được bác thương cho ở nhờ, cháu đã vô cùng biết ơn, cháu nào dám đòi hỏi gì thêm. Với lại những phần
quà này chắc là rất đắt, bác cứ để cho Kiều Chinh – Cẩm Tú vộ vàng từ chối ngay, mặc dù cô vô cùng muốn nhìn
ngắm chúng
- Không sao, cháu cứ nhận đi, cái này cũng không đắt lắm – Bà Kiều Lan cười nhạt, đối với bà, những thứ này
chẳng đáng bao nhiêu cả - Cháu cứ coi mình là con cháu trong nhà, nhận cho bác vui.
Cẩm Tú run run nhìn bà Kiều Lan với lòng biết ơn vô hạn , cô thận trọng nhận lấy mấy món quà mà bà Kiều Lan
mua cho mình. Kiều Chinh đang ăn bánh lúc này mới hứng thú quay đầu nhìn rồi giục Cẩm Tú:
- Mau mở ra xem đi, mẹ mình mua đồ thì không bao giờ lệch size đâu.
- Con đó, mau lau chùi tay cho sạch sẽ để, kẻo cầm vào làm dơ mất – Bà Kiều Lan nhìn con gái trach yêu.
Kiều Chinh cười hì hì rồi lấy khăn giấy lau sạch tay rồi nhanh nhảu giúp Cẩm Tú mở chiếc hộp lớn nhất ra, Kiều
Chinh tròn mắt thích thú lôi ngay ra chiếc váy màu xanh lam nhạt bằng lụa rất đẹp, cô vội ướm thử lên người Cẩm
Tú, rồi hối thúc Cẩm Tú, vào phòng tắm thử xem nhanh lên.
Cẩm Tú cười ngượng đành vào trong thử đồ, khi cô bước ra một cách êu kiều, nhẹ nhàng càng khiến chiếc váy bằng
lụa mặc trên người cô trở nên thanh thoát hơn. Kiều Chinh không khỏi kêu lên một tiếng :” Đẹp quá”, khiến Cẩm Tú
đỏ bừng gương mặt.
Trò chuyện thêm một lúc thì cả hai trở về phòng Kiều Chinh, Kiều Chinh bảo Cẩm Tú cứ thế mà mặc về phòng
chụp vài tấm hình làm kỷ niệm, vô tình chạm mặt ông Sĩ Nghiêm vừa từ phòng bước ra. Hoàng Sĩ Nghiêm nhìn theo
bóng Cẩm Tú khóe môi cong lên, ánh mắt sáng rực
Hôm sau, Kiều Chinh được Cẩm Tú rủ rê đến nhà Cảnh Phong lần nữa, Kiều Chinh vốn định từ chối, nhưng nghĩ
lại thì gật đầu. Lần này, cảnh Phong không có nhà, cô ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ xem tivi không vào quấy phá
Cẩm Tú nấu cơm nữa.
- Đã khỏe rồi à? – Một giọng nói từ sau lưng cô vang lên, khiến Kiều Chinh giật mình đánh rơi chiếc remote trên
tay xuống sàn nhà. Hóa ra Cảnh Phong không phải không có nhà, chẳng qua là vì công việc anh đòi hỏi phải làm
ban đêm, cho nên ban ngày cần ngủ lấy sức.
Cảnh Phong bước đến nhặt cái remote lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống bàn, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô. Trái tim
Kiều Chinh bị dừng đột ngột rồi bây giờ lại đập mạnh không ngừng khi Cảnh Phong ngồi bên cạnh, Kiều Chinh trở
nên lúng túng thấy rõ, cô ấp úng nói:
- Cám ơn anh hôm đó đã đến đón em, nếu không, em không biết mình sẽ ra sao nữa.
Cảnh Phong không trả lời cô, chỉ với tay lấy remote chuyển kênh khác. Kiều Chinh càng không biết nên làm sao,
không khí giữa hai người vô cùng ngượng ngập, chỉ là hai người vốn chẳng quen thân gì với nhau, nhưng cứ vô tình
bị dính vào rắc rối của nhau.
- Không cần cảm ơn , vốn là tôi liên lụy em – Cảnh Phong đột nhiên nói.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |