- Có phải vì vậy mà mấy ngày nay cô ấy không đến không? – Thái e dè hỏi,
- Ừ - Cảnh Phong đáp khẽ rồi quay mặt đi nơi khác nhìn ra bên ngoài.
- Chỉ sợ cô ấy sẽ không đến nữa đâu – Thái thở dài nói.
- Không phải là không đến nữa, mà là đến rồi – Hải khẽ cười đáp mắt nhìn phía trước cửa nhà Cảnh Phong, Kiều Chinh đang đứng dưới công chờ
Trời đầy nắng, thậm chí mà nói là khá gây gắt, trước cổng nhà Cảnh Phong lại chẳng hề có bóng cây nào cả. Kiều Chinh ngốc nghếch không chịu đứng ở những cây che bóng mát, ngây ngốc đứng trước nhà anh, khiến làn da trắng hồng đã ửng đỏ, mái tóc đen xõa dưới nắng ánh lên rõ rệt, lại khiến cô trở nên yêu kiều hơn.
Nhưng cái nắng khiến Kiều Chinh khó chịu, cô thỉnh thoảng đưa tay quạt quạt vài cái như muốn xua đi cái nóng bao trùm lấy mình, chỉ tiếc là vô vọng, vẻ mặt thất thểu đáng thương của cô cứ nhìn dưới chân của mình, cô nghịch ngợm chân đá qua đá lại hòn sỏi dưới đất cho đỡ buồn chán, khiến người nhìn vào vừa yêu vừa thương xót.
Kiều Chinh mãi chìm trong suy nghĩ, lát nữa gặp Cảnh Phong cô nên nói cái gì. Hôm nay cô đến bệnh viện mới hay anh đã xuất viện rồi cô vội vàng đón taxi đến nhà anh, không ngờ Cảnh Phong vẫn chưa về nhà. Cô đành thất thểu chờ anh về nên cũng không hay chiếc xe chở Cảnh Phong vừa chạy lượn một vòng qua một nơi khác đã về tới nơi.
Tiếng sập cửa mạnh khiến Kiều Chinh ngẩng đầu phát hiện Cảnh Phong đã về nhà, Kiều Chinh nhoẻn miệng cười vui vẻ nhìn ba người họ nói:
- Mọi người đã về rồi.
- Em đến đây làm gì – Cảnh Phong nhìn cô lạnh lùng hỏi, tay anh đã có thể hạ xuống rồi, anh mặc chiếc áo sơ mi cài nút sọc xanh trắng, trông anh cực kì thu hút. Cánh tay và phần vai của anh được băng bó cẩn thận, vải băng cộm lên khiến cử động của anh hơi cứng.
- Em đến bệnh viện thăm anh, nhưng người ta bảo anh xuất viện rồi, vậy là em chạy đến đây – Kiều Chinh bước lại gần Cảnh Phong quan sát phần tay bị thương của anh vừa trả lời.
- Xem xong rồi, tôi không có việc gì nữa, em có thể về - Cảnh Phong lạnh nhạt đáp rồi bước thẳng về cánh cửa mà Thái đang mở.
Kiều Chinh cúi mặt buồn bã, cô đứng lặng nhìn theo bóng Cảnh Phong đi vào trong nhà.
- Vào trong đi – Hải lấy hành lí xuống xe nhìn cô giục – Mặc kệ anh ấy – Anh nhìn cô hiền từ, hất mặt thúc giục cô đi vào trong. Nhưng Kiều Chinh vẫn lưỡng lự, Hải đưa cô một túi hành lí rồi bèn nói - Coi như em giúp anh mang vào trong.
Kiều Chinh nhoẻn miệng cười, gật đầu đưa mắt tỏ ý cám ơn Hải rồi nhanh nhẹn đón lấy một cái túi hành lí trong tay của Hải, theo chân anh bước vào bên trong.
Thái vào trong nhà mở cửa cho Cảnh phong liền quay ra giúp Hải xách hành lí thì đã thấy Hải đi vào, theo sau là Kiều Chinh. Cảnh Phong đang ngồi dựa vào ghế nhìn thấy Kiều Chinh đi vào thì cau mày sau đó quắc mắt nhìn Hải.Hải xem như không thấy ánh mắt của Cảnh Phong, tiếp tục bảo Kiều Chinh:
- Giúp anh đem quần áo bẩn bỏ vào máy giặc.
- Dạ - Kiều Chinh nhanh nhẹn đem xuống chỗ để máy giặt, cô không dám nhìn Cảnh Phong lấy một lần.
Đợi Kiều Chinh đi xuống dưới nhà, Cảnh Phong mới nhìn Hải, anh đợi Hải một lời giải thích. Từ xưa đến nay, Hải biết rõ cảnh Phong không thích quan hệ rườm rà với bất cứ người phụ nữ nào. Tuy rằng bọn họ định lợi dụng Kiều Chinh để tiếp cận Hoàng Sĩ Nghiêm, nhưng kế hoạch ban đầu của họ là moi tin tức từ Kiều Chinh, nhưng sau đó, họ biết là Kiều Chinh hoàn toàn không hay biết gì về việc làm ăn của ba mình. Họ đành phải thay đổi kế hoạch khác, để Cẩm Tú vào ở trong nhà, tìm kiếm những bằng chứng phạm pháp của ông ta, phá hoại hết mọi việc làm ăn của ông ta, khiến ông ta sống không bằng chết, rồi đẩy ông ta vào tù. Cho ông ta sống quãng đời còn lại trong tù một cách đau khổ.
Chỉ đáng tiếc, lão già quá cẩn thận, cẩn thận ngay chính trong nhà của lão. Cẩm Tú vào ở lâu như vậy cũng không moi được gì, để tránh đánh động lão ta, Cảnh Phong bảo Cẩm Tú cứ ở nhà Kiều Chinh thêm một thời gian rồi hãy đi. Còn về Kiều Chinh, cứ giữ mối quan hệ này, một ngày nào đó sẽ dùng cô làm con cờ đối phó với Hoàng Sĩ Nghiêm.
- Cảnh Phong, anh hãy nhớ vết chém ngày hôm nay anh chịu đựng là vì cái gì. Đã đi đến bước hy sinh bản thân như thế, đừng vì một phút yếu lòng mà từ bỏ - Hải nhìn chằm chằm Cảnh Phong, anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Cảnh Phong nói ra suy nghĩ của mình.
- Anh không từ bỏ, chỉ thấy bây giờ cô ấy không cần thiết nữa. Không cần quan hệ quá nhiều – Cảnh Phong thờ ơ đáp.
- Em thấy cũng phải, hiện tại, anh lấy thân phận là anh trai của bạn thân con gái ông ta, em tin là ông ta không từ chối đấu. Em đã sắp xếp người giới thiệu anh với ông ta rồi.
- Cảnh Phong, em biết xưa nay anh rất tự tin vào khả năng của mình, nhưng anh đừng quên, lão ta cũng là một con cáo già. Em đã điều tra, lão ta thà vứt bỏ cũng không muốn để mình sai lầm. Dù cho hiện tại anh và ông chủ ly khai với nhau, nhưng anh chắc là lão ta sẽ sử dụng lại anh hay xem anh là kẻ bỏ đi của người khác, không đời nào lão chịu nhặt anh về làm việc cho lão – Hải ngồi phân tích cho Cảnh Phong và Thái , ánh mắt hướng ra sau nhà, nói khẽ – Cho nên em đã sắp đặt một kế hoạch khác hơn kế hoạch đã định…..
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |