Tuy chưa từng trải, nhưng Kiều Chinh cũng có thể hiểu được vẻ mặt khi nói về tình yêu của Cẩm Tú là vẻ mặt của người đang yêu. Cô hơi nghiêng mặt nhìn Cẩm Tú, ánh mắt trêu đùa, khóe miệng tinh nghịch nói:
- Ai da, có ngời đang yêu.
Đến lượt Cẩm Tú đỏ mặt, cô vội vàng lắc đầu phủ nhận, nhưng Kiều Chinh vẫn mãi trêu:
- Đồ ngốc mới tin Tú, mai khai thật đi. Nên nhớ, khai thật sẽ được khoan hồng, còn để bị phát hiện, nhục hình chờ lệnh đó.
- Nhục hình gì? – Cẩm Tú giương mắt tỏ ý không sợ, quyết chí không khai.
- Không khai phải không? Hãy xem mình trừng phạt nhé – Kiều Chinh giơ 5 ngón tay phất phơ trước mặt Cẩm Tú, sau đó lao đến thọt lét cô, khiến Cẩm Tú hốt hoảng né tránh rồi van xin. Nụ cười rộn rã khắp căn phòng, chẳng ai ngờ rằng đến một lúc nào đó, hai người họ trở thành hai người của một thế giới khác, một thế giới oán và thù, yêu và hận.
- Mà sáng nay Chinh đi đâu vậy – Sau một lúc bị tra tấn, Cẩm Tú mệt nhoài nằm lăn trên giường Kiều Chinh thở dốc rồi hỏi.
- Mình đi thăm anh Cảnh Phong – Kiều Chinh thật thà đáp.
- Cái gì? – Cẩm Tú giật mình quay lại nhìn Kiều Chinh.
Kiều Chinh cười ngượng nói:
- Xin lỗi nha, hôm đó mình nghe Tú nói chuyện qua điện thoại, hôm sau vô tình thấy mọi người trong bệnh viện, cho nên….mình biết bạn và anh Cảnh Phong không muốn mình thấy áy náy nên không nói. Nhưng mà không biết thì thôi, một khi đã biết, mình không thể giờ vờ được. Mình quyết định đến chăm sóc Cảnh Phong cho đến khi tay anh ấy bình phục.
- Chinh không cần phải làm thế…- Cẩm Tú bổng xuất hiện một linh cảm mơ hồ, cô muốn ngăn cả Kiều Chinh.
- Vậy vì sao Tú cú nhất quyết đi tìm việc làm thêm nhiều như thế chứ. Mình thấy công việc hiện tại của Tú vẫn tốt mà – Kiều Chinh nhìn Cẩm Tú hỏi vặt lại – Tú muốn kiếm một công việc có lương cao hơn để dọn ra khỏi nhà mình đúng không? Có phải Tú áy náy vì ăn không ở không trong nhà mình như thế đúng không? Cho nên mình cũng vậy, mình thấy ấy náy khi Cảnh phong vì mình mà bị thương như thế.
Cẩm Tú biết Kiều Chinh có lí của mình, nên cũng không phản bác nữa, cô chỉ khẽ khàng nhắc nhở:
- Chinh à, Cảnh Phong là dạng người nào thì bạn cũng biết rồi. Mình chỉ không muốn bạn đến quá gần anh ấy mà thôi. Chuyện lần trước xem như là bài học rồi.
Kiều Chinh chớp khẽ mí mắt, cô gật đầu nói khẽ:
- Mình sẽ cân nhắc.
Cảnh Phong cuối cùng đã được ra viện, mấy ngày nay, Kiều Chinh không đến nữa, không bị ai làm phiền, đáng lí nên vui mừng, thì lòng lại có cảm giác hụt hẫng vô cùng. Vô thức cười nhạt một cái khi nghĩ đến lời cô hứa sẽ chăm sóc anh cho đến khi anh lành lặn trở lại.
Thái và Hải cho người lác xe đưa Cảnh Phong về nhà, trên đường đi, Thái quay người hỏi Cảnh Phong:
- Anh Phong, hôm qua ông chủ nhắn em gửi lời hỏi thăm đến anh. Ông bận quá nên không đến thăm anh được.
- Trả lời ông chủ giùm anh, nói với ông ấy, anh cám ơn ông ấy nhiều lắm. Thời gian ông cho anh nghỉ thật là thích hợp – Cảnh Phong vui vẻ đáp lời Thái.
- Anh Phong, anh định thế nào? Tiếp tục ở lại hay ra đi, anh đi rồi, tụi em sẽ đi theo anh – Hải đang lái xe cũng lên tiếng nói.
- Không cần. Tất cả đều là tâm huyết mà anh bỏ ra, hai người coi như thay anh chăm sóc nó cho thật tốt là được. Chuyện của anh, anh tự giải quyết được – Cảnh phong xua tay nói.
- Nhưng em sợ ông chủ ông ta lại cho người đến nữa – Thái lắc đầu lo lắng nói – Chỉ sợ ông ấy muốn diệt cỏ tận gốc.
- Ông ta sẽ không còn cơ hội đâu, em đừng lo quá . Nhưng sau này anh đi rồi, hai đứa cũng nên cẩn thận hơn có biết không? – Cảnh Phong ân cần dặn dò Thái và Hải, để họ không bị đuổi giết giống anh.
- Anh Phong, vậy bước tiếp theo anh sẽ làm gì? – Thái nhìn Cảnh phong tò mò hỏi.
- Điều anh muốn là tìm hiểu ra những manh mối buôn lậu của Hoàng Sĩ Nghiêm. Nhưng lão cáo già quá kín tiếng, dù moi thế nào cũng không thể ra đáp án mình muốn – Cảnh Phong trầm mặt, anh đã nghe Cẩm Tú diễn tả sơ bộ căn phòng của Hoàng Sĩ Nghiêm. Trong lòng càng thôi thúc anh hơn nữa, chắc chắn là ông ta dấu tài liệu trong đó.
- Kế hoạch Ba đã làm xong chưa? – Cảnh Phong đột nhiên quay đầu hỏi Thái.
- Dạ rồi, anh yên tâm, em đã làm theo lời anh, chắc chắn đến lúc đó con cáo sẽ bị sập bẫy của chúng ta mà thôi.
- Anh Phong, vẫn dùng Kiều Chinh là con cờ à?- Hải đột nhiên lên tiếng hỏi.
- Uhm…. Nếu không dùng cô ấy, chúng ta sẽ tốn công sức nhiều gơn nữa – Cảnh phong khàn giọng xác nhận.
- Em nói rồi, đáng lí anh nên nhân cơ hội này để Kiều Chinh giúp chúng ta tiến hành nhanh hơn – Thái kêu nhỏ đầy bất bình.
- Anh đã làm gì ma Kiều Chinh mấy ngày nay chẳng xuất hiện vậy? – Hải chợt hỏi đầy ngụ ý.
- Hôn…- Cảnh Phong đáp ngắn gọn vô cùng, hai má anh có chút đỏ hồng.
- Cái gì? – Thái và Hải sửng sốt đến không ngờ….chưa bao giờ anh thấy Cảnh Phong gần bất cứ cô gái nào, đừng nói là nhìn, anh ấy thậm chí không thèm liếc một cái, vậy mà lại nói ra với ngữ khí nhẹ nhàng như thế.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |