Kiều Chinh bất ngờ bị anh lôi thẳng vào trong rồi đẩy mạnh khiến cô ngã rạp lên giường. Bàn tay trái của Cảnh phong bắt đầu mở từng cái nút áo, tuy rằng bàn tay trái không thuần thục cho lắm, nhưng cái nút áo đầu tiên của anh nhanh chóng được mở ra để lộ vòm ngực vạm vỡ của anh.
- Anh …anh định làm gì? – Kiều Chinh xoay người nhìn thấy hành động của Cảnh Phong thì sợ hãi run rẩy hỏi.
- Có biết cách chứng minh tình yêu chân thật nhất là gì không? – Cảnh Phong nhìn cô, ánh mắt giễu cợt, khóe môi cong lên đầy sự thích thú. Anh từng bước tiến lại cái giường, đối mặt với Kiều Chinh, Cảnh Phong khụy một chân xuống giường, sau đó anh dùng tay trái hạ người xuống sát gần Kiều Chinh. Gương mặt anh kề sát gương mặt cô, hơi thở của anh bao phủ lên gương mặt cô càng khiến gương mặt cổ đỏ hồng lên, thậm chí Cảnh Phong có thể nghe rõ nhịp tim đập mạnh của Kiều Chinh.
- Thế nào , không phải em muốn chứng minh là em yêu tôi hay sao? Cách chứng mình tốt nhất là ở đây – Ánh mắt Cảnh Phong nhìn khắp người Kiều Chinh rồi dừng lại trên bờ ngực đang phập phồng lo lắng sợ hãi của cô lộ rõ dục vọng.
Mặt Kiều Chinh tái xanh, tuy cô nghĩ Cảnh Phong là người là loại đàn ông háo sắc, nhưng người như anh, có lẽ đối với chuyện ăn nằm với một hai cô gái là chuyện tự nhiên mà thôi. Cô không nghĩ là anh đang muốn đùa giỡn với cô, nhất là với ánh mắt đó. Cô đẩy mạnh anh ra khỏi người cô khi những ngón tay anh bắt đầu lần theo cúc áo cô muốn cởi nó ra. Cảnh Phong bị ngã bật ra giường, cánh tay bị thương của anh bị cô chạm mạnh khiến Cảnh Phong đau đớn rên rĩ, dù anh đã cố gắng kìm nén cơn đau.
Kiều Chinh đứng bật dậy, định chạy ra ngoài, nhưng nghe tiếng rên của Cảnh Phong thì dừng lại, cô quay đầu nhìn lại Cãnh Phong thì thấy máu từ vết thương của anh thấm ra ngoài chiếc băng trắng, thắm luôn cả chiếc áo sơ mi mà anh đang mặc. Cô đưa tay lên che miệng hoảng hốt kêu:
- Máu…anh chảy máu rồi…
Hai tay cô giơ về phía anh, bối rối loay hoay chưa biết thế nào, nhất là vẻ mặt của Cảnh Phong đầy đau đớn khiến cô hối hận vô cùng.
- Em xin lỗi, em xin lỗi…em không cố ý – Cô mếu máo nói, giọng gần như khàn đi.
Cảnh Phong vốn rất đau nhưng thấy vẻ mặt như mếu gần khóc của cô, trong lòng bỗng rộn rạo cảm xúc khó diễn tả, anh không muốn thấy cô khóc, cho nên anh ghiến chặt răng nén cơn đau vào bên trong, cố gắng tõ vẻ bình tĩnh nói:
- Không sao.
Kiều Chinh ngẩng đầu nhìn những giọt mồ hôi vì cơn đau và sự chịu đựng mà bắt đầu túa ra thì cắn chặt môi, nhìn anh ấy náy và hối hận vô cùng.
- Tủ quần áo, bên tay trái – Cảnh Phong thở dài nhìn cô nói, Kiêu Chinh không hiểu gì tròn mắt nhìn anh – Hộp đựng thuốc – Cảnh phong chỉ đáp nhẹ, Kiều Chinh lập tức hiểu ngay, cô vội vàng chạy đến tủ quần áo mở cửa lấy tủ thuốc ra, chuân bị giúp Cảnh Phong băng bó lại.
Cầm tủ thuốc quay lại thì thấy Cảnh Phong đã nhắm mắt dựa người vào thành giường, chắc chắn là vết thương rất đau nên mới thế. Kiều Chinh bước thật nhẹ, rồi nhẹ nhàng đặt hộp thuốc xuống giường, cô hít mạnh đưa hai tay về phía Cảnh Phong. Có chút ái ngại, hai má đỏ bừng lên, khi tay cô chạm vào nút áo của anh để cởi nó ra.
Cảnh Phong đang nhắm mắt thì cảnh thấy bàn tay đang chạm vào mình, anh vội chụp bàn tay đó lại. Cảm thấy bàn tay cứng đờ trong tay mình. Anh mở mắt ra nhìn thì bắt gặp ánh mắt cùng gương mặt đỏ của Kiều Chinh, cô ấp úng giải thích cho hành động tự tiện cời áo nam giới của mình:
- Em giúp anh cơi áo để thay băng.
Cảnh Phong nghe vậy thì từ từ buông tay rồi khẽ gật đầu để yên cho cô làm.
Kiều Chinh liền tháo từng cái nút áo của anh từ trên xuống dưới, thân hình cùng làn da đồng sáng của Cảnh Phong dần hiện ra trước mắt của cô. Kiều Chinh bụm môi cúi đầu, cô không dám ngẩng lên cứ thế giúp anh cởi áo rồi lấy bông băng ra giúp anh thay mới. Kiều Chinh thật sự làm rất cẩn thận, cô tỉ mỉ nhẹ nhàng, sợ mình vô ý mạnh tay sẽ khiến Cảnh Phong thấy đau. Càng cố gắng nhẹ tay thì cô càng căng thẳng rất nhiều, khiến hơi thở của cô mạnh hơn, hơi thở của cô bay ra chạm vào da anh, nóng rực. Cảnh Phong bị hơi thở của cô làm kích động vô cùng, cả thân người cô cũng tiến sát gần anh, anh có thể cảm nhận được mùi hương nhẹ từ cô tỏa ra. Gương mặt cô thanh tú, làn da trắng hồng, không có chút tì vết nào cả. Khi cô cúi đầu, anh có thể nhìn thấy rõ những sợi lông mi mảnh khảnh nhưng hơi cong của cô, khiến anh nghĩ đến ánh mắt đẹp trong suốt, dường như không có chút vẩn đục nào, một đôi mắt đẹp. Cảnh Phong cảm thấy gương mặt này đang dần tiến sát vào trái tim anh. Trái tim co thắt mạnh không theo một quy luật nào cả, bất giác hơi thở của Cảnh Phong cũng trở nên nóng hổi.
Kiều Chinh cũng không phải lần đầu nhìn thấy đàn ông cởi trần, nhất là đàn ông có cơ bắp 6 múi như Cảnh Phong. Nhưng đây là lần đầu tiên cô ở gần thậm chí còn tiếp xúc với cơ thể này. Da Cảnh Phong lại là làn da rám nắng khỏe mạnh, cộng với thân hình 6 múi, quả thật đủ làm mê mệt biết bao cô gái. Kiều Chinh ban đầu có chút xấu hổ ngượng ngùng, nhưng cô không hề có loại tâm tư nào khác ngoài việc giúp anh băng bó vết thương, cho nên cô rất chuyên tâm làm. Nhưng khi hơi thở của anh phủ trên đỉnh đầu cô, khiến những sợi tóc có chút rung chuyển, cảm giác trên đỉnh đầu càng khiến sự căng thẳng của cô dồn dập hơn, cô vội vàng băng thật nhanh để rời xa anh trước khi trái tim cô nhảy vọt ra ngoài không kiềm chế được.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |