Trong khi con ma nữ Ý Nhi tiếp tục lục lọi, nó cốt tìm số vàng bạc châu báu của họ Hoàng đang còn cất giấu mà trước khi lên đường Trần Thành từng dặn dò nó nhiều lần phải tìm cho bằng được.
Tên Hoài Tử cứ ngồi đờ đẫn nhìn xác người mẹ nuôi mà cảm thấy hối hận, nhưng trong lòng hắn vẫn nơm nớp lo sợ con ma nữ niệm chú cho viên đoạt hồn đơn hành hạ. Hắn mới thẩn thờ lên tiếng:
- Bây giờ hai ta đã làm chủ ngôi miếu, nàng thấy cần gì cứ lấy còn để ta được yên thân.
Con ma nữ Ý Nhi đâu phải người trần, ả ta chỉ là hồn ma mượn xác người đâu có tính người. Nó nhìn tên Hoài Tử không chớp mắt rồi bắt đầu thay hình đổi dạng, từ một ma nữ xinh đẹp đã trở thành một nữ quỷ có nanh. Khuôn mặt ma nữ đang hồng hào giờ đây thành màu xác chết.
Lão Mã Dần thu phục con ma nữ này – thuộc thứ ma trành sống trên núi Hằng Sơn, học ma pháp lâu năm đã thành con hồ ly tinh khát máu. Bấy giờ con ma nữ nói bằng giọng nói ma quái và không kém phần hung dữ:
- Mi đừng tiếc thương cho bà già đó nữa, vì mi sẽ theo bà ta xuống dưới suối vàng cho có mẹ có con ngay thôi!
Vừa nói con ma nữ liền vồ lấy tên Hoài Tử mà cắn vào cổ. Còn Hoài Tử từ lúc giết chết bà mẹ nuôi, hắn đã trở về với bản chất chân thật của con người, đang còn thẩn thờ nên hắn không ngờ con ma nữ Ý Nhi đã thành con hồ ly có đôi nanh hút máu người.
Vì bất ngờ nên tên Hoài Tử không thể chống lại khi đôi nanh con hồ ly tinh đã ngoạm sâu vào cổ, và dù hắn có dãy giụa cũng đành bất lực trước sức mạnh của loài ma quỷ.
Giết xong tên Hoài Tử, con hồ ly lại trở về hình dáng của một ma nữ xinh đẹp, nó không nhìn lại xác tên Hoài Tử nằm bất động bên người má nuôi, tiếp tục đi tìm số vàng bạc vợ chồng Hoàng Bảo Trứ còn cất giấu. Cuối cùng con ma nữ đã tìm ra số của cải được viên thái giám che giấu dưới gầm giường. Lấy xong con ma nữ liền quay về thị trấn, nó chỉ để lại chiếc tráp nhỏ sơn mài …
Kể đến đây hồn ma bà Thôi Oanh Oanh với giọng đầy oán hận, nói như than trách số phận:
- Chung quy cũng tại cái kho tàng bất nhân bất nghĩa của Lê Kiệt đã hại chết bao người vô tội. Đến giờ tên Trần Thành vẫn còn đang theo đuổi. Than ôi, tại sao người tốt lại phải chết sớm còn kẻ xấu như hắn ta vẫn sống? Tại sao ông trời không cho tên Trần Thành nhận ngay “quả báo nhãn tiền” mà bắt phu quân ta sớm phải lìa khỏi cõi trần gian?
Ba anh em nhà họ Phan cùng Mỹ Lệ không biết an ủi hồn ma bà giám hậu thế nào, Ngọc Luân chỉ biết lên tiếng hỏi tiếp:
- Nghe âm hồn bà kể ông Hoàng Bảo Trứ chết từ nơi kho tàng, nhưng ở ngôi miếu này sao lại có ngôi mả ông ta và những bộ xương người trên đó?
Hồn ma bà Thôi Oanh Oanh vừa khóc đáp:
- Khi ta chết xuống cõi âm ty mới biết đức phu quân bị tên Trần Thành bắn chết thê thảm, còn âm hồn thằng Hoài Tử không thấy đâu …
Lúc bấy giờ hồn ma viên thái giám Hoàng Bảo Trứ thấy hồn ma của vợ đang lặng lẽ đi đến cửa “Uổng Tử Thành” hỏi ra ông mới hay tên Hoài Tử đã giết chết mẹ nuôi để cùng con hồ ly tinh Ý Nhi lục tìm vàng bạc ông còn để trong mìếu.
Nhìn thấy vợ chết oan, viên thái giám Hoàng Bảo Trứ mới lắc đầu nói:
- Cũng chỉ vì tiền bạc và sắc dục mà thằng Hoài Từ đâm hư hỏng mất nết, giết cả người nuôi dưỡng nó từ tấm bé mà không chút xót thương.
Hồn ma bà Thôi Oanh Oanh nhìn chồng đáp:
- Lúc thằng Hoài Tử chém thiếp đến chết, âm hồn vừa thoát xác thiếp trông thấy con hồ ly tinh Ý Nhi đang nhe nanh hút máu nó, nhưng tại sao bây giờ thiếp không thấy âm hồn thằng Hoài Tử ở đây?
Hồn ma Hoàng Bảo Trứ nói với vợ:
- Phải chi ta về ngôi miếu sớm hơn một ngày thì nàng đâu phải chết oan! Ôi có lẽ là do số mạng. Nàng có biết không, bọn Trần Thành và lão pháp sư Mã Dần sau khi đánh đuổi được bọn ma cà tưng về lại kho tàng, nhưng bọn chúng không thể biết lối đi vào hang đá do nơi đây đã bị Lê Kiệt trấn ếm bùa lập ma trận, chỉ có cây sồi khi về chiều ngã bóng đến nơi khe đá thì ma thuật này mới được hóa giải.
Lúc đó tên Trần Thành quá nóng lòng, ông ta cùng bọn đàn em dẹp phá đoạn cây cối đang che khuất đường vào kho tàng, chúng cứ để xác ta nằm trong rừng như muốn cho thú dữ đến xé xác ăn thịt.
Tuy số mạng đã hết, bởi khi chết ta nghe tiếng nói từ cõi xa xăm vọng đến cho hay, con người ai cũng có số sinh tử, đừng nghĩ có cuộc sống từ tâm bác ái mà không được hưởng phúc thọ, là do tiền căn hậu kiếp mà ra. Cho nên kiếp này phải đền xong tội 1ỗi từ kiếp trước, kể cả mạng sống yểu tử, để đến kiếp sau mới được an nhàn hưởng thụ. Nàng cũng vậy, thôi đừng than trách trời đất bất công. Tuy nhiên ai nói ông trời không có mắt bắt oan sai kẻ hiền lương chịu chết cô quạnh nơi chốn rừng hoang? Có lẽ lúc ta còn sống lập nhiều công đức, ngài Phúc Đức Chánh Thần mới rong ruổi cho một nhóm thợ săn tìm thấy ta chết nơi rừng thiêng nước độc:
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |