Đêm xuống, cả lớp đốt lửa trại rồi chơi trò hù ma. Các thầy cô giả ma khiến cho lũ trò chết khiếp. Lớp trưởng Phan vậy mà nhát gan, cứ bám lấy lớp phó Quỳnh làm cả lớp cười ồ. Giờ ăn khuya, Thu ngồi cạnh Minh, vu vơ rằng chắc lúc về Minh sẽ nhận được nhiều thư của Phương lắm đây. Nghe nhắc đến Phương, Minh hào hứng hẳn, Minh còn kể lại cho Thu nghe những câu chuyện mà Phương đã kể trong thư. Thu lắng nghe, nửa nhiệt tình, nửa hờ hững.
Ngày cuối cùng ở rừng, cả lớp không đi chơi nữa mà ngồi bên dòng suối, tổ chức ăn uống và chơi trò hát đối. Phan không sao tách được các nhóm để chen vào nên đành hậm hực làm trọng tài cho dù rất muốn hát. Minh thấy vậy bèn nhường chỗ mình cho Phan, còn mình lên làm trọng tài. Phan hí hửng ra mặt, hát nhiệt tình và to nhất lớp. Cả lớp bốn mươi cô nàng chưa bao giờ thấy lớp trưởng mình hào hứng như thế cả.
****
“Cậu không biết là lớp tớ vui như thế nào đâu. Các thầy cô cũng bất ngờ luôn đấy, cô hiệu trưởng còn bảo có thể sang năm sẽ tổ chức cho khối mười hai cắm trại như thế này để có tinh thần trước ngày thi cử. Sáng kiến của lớp tớ hay chưa? Tuần sau là thi rồi, nên sau hai ngày vừa qua, cả lớp lại cắm đầu vào học, hăng say chưa từng thấy. Đang quyết tâm hơn nửa lớp sẽ đạt học sinh giỏi đây này…M…”
“Cậu không đi được thì tớ sẽ đi rồi về kể cho cậu. Dù sao thì sinh viên đại học nghỉ hai ngày cũng đâu chết ai. Đại học là học đại mà, hihi. M…”
“Cây phượng á? Đợi cậu hỏi chắc nó sắp tàn luôn rồi. Đùa chứ nó nở đẹp lắm, năm nào cũng đỏ rực cả mà…M…”
Thu gấp lại những mẩu thư Minh viết. Mở hộc bàn, hàng trăm mẩu thư nho nhỏ được xếp ngay ngắn. Thu mở từng lá. Những nét chữ nghuệch ngoạc, những lần tập viết của Thu sao cho giống nét chữ của Phương…tất cả đều được Thu lưu giữ. Ba tuần nữa, sẽ chẳng còn một tờ giấy nào được viết, sẽ chẳng còn mẩu thư nào được trao, và có thể rồi sẽ chẳng còn có Phương nào tồn tại trên cõi đời này nữa. Thu đóng hộc bàn, rồi cầm chiếc túi bước ra khỏi phòng.
****
- Thu sắp thi rồi nhỉ?
Giọng Phương yếu ớt thều thào, gương mặt tái mét.
- Ừ…
- Đợt cắm trại vừa rồi chắc vui lắm nhỉ? Thấy Minh kể quá chừng?
- Ừ, gần như là lần cắm trại cuối cùng mà. Sau này dù có gặp lại cũng chưa chắc gặp được đủ lớp như bây giờ…
- Phương xin lỗi…
Thu bất giác cầm lấy tay Phương.
- Phương chẳng có lỗi gì cả…
- Phương đã làm Thu tổn thương. Vì Phương mà Thu và Minh…
- Ngốc! Cứ để Minh nghĩ rằng Phương vẫn đang ngồi đó, dãy bàn đó, hằng ngày nhận được thư của Phương…
- Phương ích kỉ quá, vì ước muốn của mình mà ….
Phương không nói được nữa. Nước mắt ứa ra. Thu nhìn Phương, cũng rơm rớm.
- Đó là ước muốn chính đáng mà. Đúng không? Minh vẫn kể cho Phương nghe về trường học, kể cho Phương nghe mọi thứ xung quanh như Phương vẫn đang ở đó mà. Còn mình, được quen với các bạn lớp Phương, được nghe các bạn ấy kể về mỗi buổi học, vui lắm chứ…Phương đừng nghĩ gì hết á.
- Các em chứ… – Phương chợt mỉm cười.
- Em gì…Cùng học trong trường cả mà, xét về tuổi tác mình đâu có hơn bao nhiêu đâu .
Cả hai cùng mỉm cười, nhìn ra khoảng sân ngoài cửa sổ.
- Ngày nào Phương cũng mong mình được đến trường trở lại, được gặp các bạn, thầy cô, bác bảo vệ, được chạy nhảy ngoài sân, được hái hoa phượng khi hè đến…
- Rồi sẽ được mà, chỉ cần Phương có niềm tin.
- Không đâu! Mình biết mà, đó chỉ là một mơ ước xa vời mà thôi. Thời gian của Phương đâu còn nhiều…
Im lặng. Thu thấy nước mắt mình lăn dài trên má. Phương gượng cười, với tay lau nước mắt cho Thu.
- Có gì mà khóc chứ…Hãy học Minh kìa, lúc nào cậu ấy cũng kể mọi chuyện vui cho tụi mình nghe mà.
Thu khép nhẹ cánh cửa, ngoái nhìn Phương nằm ngủ, mặt mệt mỏi, người lằng nhằng những dây và ống. Thu vừa đi ra, Minh lặng lẽ bước vào, đến bên giường Phương, tay cầm một cành hoa phượng. Minh im lặng hồi lâu, Phương mở mắt, khẽ cười khi nhìn thấy Minh.
- Cậu đến tiễn tớ à?
- Hâm quá! Tớ đến thăm cậu thôi. Tiễn biệt gì chứ…
- Thu vừa đến lúc nãy.
- Tớ biết…
- Sao cậu không cho Thu biết mọi chuyện…
- Tớ không muốn làm Thu tổn thương….
Phương dừng lại, thở mệt nhọc, rồi lấy lại hơi.
- Cậu không nói mới làm Thu tổn thương đấy. Thu có bao giờ nghĩ là cậu viết cho cả cậu ấy đâu, cậu ấy nhập vai tớ rất đạt…
- Ừ, nhưng mà giờ…để nói chuyện với cậu ấy mà không qua thư, tớ thấy thế nào ấy…
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |