- Nhưng tớ không phải cái bánh để các cậu nhường nhịn nhau. Cậu có ngu ngốc tới mức không hiểu điều ấy hay không vậy?
Tôi lắc đầu, cắn răng im lặng vài giây rồi mới đáp:
- Dù sao tớ cũng muốn dừng lại. Tớ không thích hợp với cậu đâu. Tớ sẽ sang Pháp du học và ở đó cùng với mẹ tớ luôn. Tớ chỉ muốn trước khi đi, cả ba chúng ta sẽ đều được vui vẻ, chí ít là cho đến lúc Phương…
- Thì ra cậu ích kỷ hơn tớ tưởng. – Phong nhìn tôi, trong mắt cậu ấy đầy sự giận dữ. – Vậy thì tớ cũng nói để cậu hiểu, cậu thích buông thì tớ sẽ buông. Nhưng tớ sẽ không vì thế mà lừa dối tình cảm của Phương. Tình cảm đơn phương là thứ tình cảm thiêng liêng và đáng trân trọng nhất, tớ không muốn làm vấy bẩn nó, càng không muốn lừa Phương.
- Cậu ấy đã khóc và nói rằng cậu ấy chỉ muốn có cậu ở bên trong thời gian cuối cùng này.
- Chính vì thế mà cậu đã không cho tớ công khai việc chúng ta là một đôi sao?
-Một phần thôi… – Tôi cay đắng cúi đầu, nhỏ giọng đáp.
Tôi biết tôi đã chọc giận Phong mất rồi. Nhưng tính bướng bỉnh không cho phép tôi được phép thú nhận cảm giác của bản thân với Phong. Tôi không thể nói với Phong rằng bản thân tôi cũng chẳng cao thượng tới mức có thể nhường bạn trai mình cho người khác mà không hề có cảm giác đau đớn nào. Tôi nghĩ tới Phương ngày một yếu dần bên giường bệnh, nhưng lúc nào cậu ấy cũng muốn gặp Phong, muốn trò chuyện với Phong, muốn ở bên Phong.
- Cậu nên tới thăm Phương, cậu ấy rất nhớ cậu.
Tôi chống tay đứng dậy, cúi xuống phủi phủi cát dính dưới chân và chậm rãi thả ống quần xuống. Một giọt nước từ mắt tôi chảy ra, rơi thẳng xuống bãi cát, hoàn toàn biến mất không một chút dấu vết.
- Tớ về trước đây. – Tôi nghe tiếng Phong đẩy chân chống xe đạp lên.
- Ừ… – Tôi lau vội nước mắt, đứng dậy định chào cậu ấy, nhưng Phong đã đi về phía bờ kè rồi.
Nhà chúng tôi ở gần nhau, đây là lần đầu tiên kể từ khi cùng đi học với nhau, Phong và tôi không về chung nữa.
***
Tôi và Phong buông tay nhau cũng vừa lúc lớp học ôn thi tốt nghiệp được nghỉ. Chúng tôi chỉ còn 7 ngày để chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp, đánh dấu việc chúng tôi kết thúc thời học sinh của mình. Bảy ngày ấy, tôi và Phong không gặp nhau một lần nào. Kể cả khi tôi đến nhà thăm Phương, dù Phương nói Phong vẫn thường xuyên đến thăm cậu ấy, nhưng không hiểu do vô tình hay cố ý mà chúng tôi không bao giờ chạm mặt. Nhìn gương mặt xanh xao nhưng không giấu được sự vui vẻ của Phương, tôi nghĩ có lẽ mối quan hệ của họ đã tốt hơn tôi tưởng. Tôi ra về như người mất hồn, một cơn ghen và tủi thân dâng ngập trong lòng tôi. Tại sao tôi nhận về mình nhiều thiệt thòi như thế mà không có ai hiểu cho tôi vậy? Thậm chí, có những khoảnh khắc, tôi cảm thấy mình đã quá ngu dại khi buông tay Phong như thế. Lần đầu tiên tôi nhận ra, tình cảm của tôi giành cho Phong chẳng hề kém cạnh mối tình đơn phương của Phương dành cho cậu ấy chút nào.
Ấy vậy mà tôi đã dại dột đánh mất nó.
Ngày chúng tôi thi tốt nghiệp cũng là ngày sức khỏe của Phương trở nên xấu nhất, gia đình cậu ấy đưa cậu ấy trở lại bệnh viện thành phố. Tôi bận bịu cho thủ tục sang Pháp nên mãi đến hai ngày sau khi thi tốt nghiệp xong, tôi mới đi thăm Phương được. Khi tôi tới, Phong đang ở đấy. Cậu ấy ngồi bên giường của Phương, đang nói chuyện với Phương một cách vui vẻ, thỉnh thoảng lại hỏi cậu ấy có đau không, có muốn uống nước không? Tôi nhìn Phong thảng thốt, Phong liếc nhìn tôi đầy hờ hững. Tôi như kẻ thứ ba dư thừa trước họ. Tôi đau, một cơn đau chưa từng có làm cho trái tim tôi như muốn ngừng đập vào lúc ấy. Lần đầu tiên tôi cảm thấy tuyệt vọng và hối hận vì đã vụng dại đánh mất mối tình đầu quý giá nhất của bản thân.
Bố mẹ Phương trở lại sau khi đã làm thủ tục trị liệu cho cậu ấy. Phong bế Phương xuống giường, đặt cậu vào xe lăn và để mẹ cậu ấy đẩy sang phòng xạ trị. Phong đi theo. Tôi cũng bước đi như một cái máy. Ngồi đợi ở hành lang ngột ngạt được một lúc, tôi đứng dậy bước ra vườn hoa bệnh viện. Ở đó làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn, hay là tôi đang trốn chạy đây? Tôi sợ mình sẽ càng thêm tiếc nuối khi buông tay Phong ư?
Tôi ngồi trên ghế đá dưới gốc một cây bằng lăng. Nắng chiều trượt trên những chiếc lá cây xanh mướt, rơi xuống thảm cỏ dưới chân tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn trời trong vắt một màu xanh, đột nhiên lại thèm được chạy ngay ra biển.
- Bao giờ cậu bay? – Tiếng Phong vang lên từ phía sau, nhưng lần này, tôi không dám quay đầu nhìn cậu ấy nữa.
Phong bước tới, ngồi xuống cạnh tôi, vẫn một mực chờ câu trả lời.
- Hai tháng nữa. – Tôi khẽ đáp.
- Lúc ấy chắc tớ cũng đi rồi. – Phong trầm mặc nói.
- Tớ không nghĩ là cậu lại thay đổi ý định. Phương có vẻ rất hạnh phúc. – Tôi chua chát thừa nhận.
- Người nên vui nhất là cậu. Đây chẳng phải là ý muốn của cậu hay sao? – Phong cười nhạt.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |