Một trăm, một nghìn câu nhiếc móc cũng không làm tôi đau bằng một câu nói hờ hững như gió thoảng này. Tôi sẽ vui ư? Tôi vui nổi ư? Nhưng dù sao, mọi thứ đã quá muộn để có thể đưa mọi thứ trở lại quỹ đạo vốn có của nó rồi.
Sau ngày hôm đó, tôi vẫn thường xuyên tới thăm Phương, vẫn không ngừng chạm mặt với Phong ở đó. Chúng tôi như hai người qua đường xa lạ, trước mặt Phương cũng không giấu vẻ hờ hững dành cho đối phương, đôi khi trao đổi vài câu chuyện nhạt nhẽo để Phương không thể nhận ra sự bất thường của mỗi người. Tôi không đếm được mình đã khóc hết bao nhiêu nước mắt trong những ngày tháng đó, một mình gặm nhấm nỗi đau khổ và nhớ nhung trong bao nhiêu đêm trắng, thế nhưng trước mặt Phong, tôi vẫn luôn tỏ ra là một đứa tâm tình vô cùng tốt, chẳng vì chuyện tình cảm của cậu ấy với Phương mà bị ảnh hưởng chút nào.
Trước khi tôi lên máy bay một tuần, Phương qua đời. Hôm ấy trời mưa rất to. Lớp chúng tôi đều đưa ma cậu ấy trong một buổi chiều mưa tầm tã và thê lương. Tôi và Phong là một trong những người rời khỏi nơi an táng cậu ấy sau cùng. Tôi nhìn những vòng hoa trắng chất cao trên mộ, hai mắt nhòe đi, hai chân chẳng còn chút sức lực nào để mà bước đi nữa. Phong đứng cạnh tôi, một tay cầm ô che mưa cho tôi, một tay giữ chặt lấy cánh tay tôi để tôi không ngã. Cậu ấy không nói gì, chỉ cắn răng đứng che mưa cho tôi, để mặc tôi khóc đến cạn khô nước mắt.
Tôi gói ghém sự đau đớn và nhớ thương cô bạn thân 12 năm trời của mình, gói ghém mối tình đầu đầy đau khổ và tiếc nuối, một mình lặng lẽ lên máy bay sang Pháp. Tôi đi, chỉ có bố, dì và đứa em cùng cha khác mẹ đưa tiễn. Tôi không nói cho bạn bè, cũng không thông báo cho Phong biết thời gian tôi sẽ bay. Rồi đây, có thể tôi sẽ không còn cơ hội được gặp lại Phong nữa. Chúng tôi đã quá xa nhau rồi.
Cuộc sống mới ở Lyon làm cho tôi tạm xếp những nỗi buồn cũ kỹ vào trong một góc trái tim, bắt đầu học cách mở lòng đón nhận những mối quan hệ mới với bạn bè cùng lớp, với gia đình riêng của mẹ và dượng, với những người trong khu phố nhỏ nơi chúng tôi sinh sống tại ngoại ô thành phố Lyon. Tôi có hai đứa em cùng mẹ khác cha, chúng đều tóc vàng, mắt xanh, nghịch như quỷ nhưng cũng rất yêu quý tôi. Nhờ có chúng mà tôi hòa nhập với nơi này nhanh hơn, tiếng Pháp của tôi cũng được cải thiện đáng kể.
Một ngày, đột nhiên tôi nhận được một bưu phẩm gửi tới từ Marseille. Tôi có vài người bạn Pháp, tuy nhiên không có ai ở tận Marseille cả. Mở gói bưu phẩm ra, tôi run rẩy đến phát khóc, không ngờ đó lại là cuốn nhật ký của Phương. Ai đã gửi nó cho tôi? Gia đình Phương ư? Hay là Phong?
Càng đọc đến những trang nhật ký cuối cùng, nước mắt tôi càng như mưa. Những dòng nhật ký của Phương đã cho tôi biết một bí mật mà chỉ có cậu ấy và Phong biết. Phương nói họ hoàn toàn không phải là một đôi như tôi tưởng. Phong đã thú nhận mọi chuyện với Phương ngay từ đầu, sau khi chúng tôi chia tay. Phong nói về tình cảm của cậu ấy với tôi, nói về việc tôi quyết định đẩy cậu ấy cho Phương, nói về việc cậu ấy thực sự yêu tôi, và không muốn lừa dối Phương. Phương giận bản thân mình, nhưng còn giận tôi hơn, và cô ấy đã muốn tìm cách giúp tôi hiểu ra tình cảm của tôi dành cho Phong. Họ cùng nhau diễn kịch trước mắt tôi. Sau đó, đúng là tôi đã nhận ra tôi yêu Phong nhiều đến nhường nào, nhưng tôi quá bướng bỉnh và chấp nhất nên mới không dám thừa nhận điều đó. Tôi vẫn chỉ là con bé ngây thơ cho rằng nếu bản thân bị ngã xuống nước thì tôi sẽ vẫn có thể tự bơi được mà không cần Phong cứu.
Ở trang nhật ký cuối cùng có kẹp một lá thư nhỏ. Tôi nhận ra là chữ của Phong.
“Nếu như anh còn có cơ hội được quay về bên em, hãy gọi điện cho anh. Anh sẽ lập tức chạy tới bên em.”
Ở cuối là một dòng số điện thoại bàn, mã vùng là ở Merseille, kèm theo địa chỉ của một phòng tại kí túc xá đại học Aix Merseille. Phong cũng đã tới Pháp sao? Tôi run run bấm điện thoại, đến khi nghe thấy giọng nam trầm ấm mà tôi chưa từng quên trong lòng, tôi vẫn còn không dám tin là Phong đã đang ở ngay gần tôi như thế.
- Phong? – Đó là tiếng duy nhất mà tôi có thể thốt ra khỏi miệng lúc này.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó người bên kia đáp lại, bằng đúng tiếng Việt quen thuộc.
- Là em sao?
Một khắc này, tôi có cảm tưởng rằng Phong đang cười ở bên kia đầu dây. Tôi bất giác lại nhớ đến nụ cười rạng rỡ của cậu ấy mỗi lần cậu ấy nhìn tôi.
- Biển ở Merseille đẹp không? – Tôi hỏi.
- Em có muốn cùng anh ngắm bình minh ở đây không? – Phong hỏi lại tôi.
- Có giống với bình minh ở nhà chứ? – Tôi cười, lấy tay gạt đi một giọt nước mắt vừa lăn xuống má.
- Không giống, nhưng vẫn rất đẹp.
- Nắng thì sao?
- Một đường chân trời đầy nắng. Em tới không?
- Ừ.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |