Trong số những chàng trai trong lớp Diệp, Mike gần như nổi bật nhất. Gương mặt điển hình của chàng trai Thái Lan. Đôi mắt sâu, cặp lông mày rậm, sống mũi cao thanh thoát thêm chút phong trần, mái tóc hơi rối của Mike khiến cho đám con gái trong lớp mê mẩn. Việc Mike thân thiết với Diệp vô tình khiến con bé hứng vô số viên đạn phi vun vút từ những con mắt đố kị của hội con gái. Chỉ có Mike và nó hiểu rằng, hai đứa chỉ dừng ở mức bạn thân, thế mà cả lớp nhìn hai đứa với ánh mắt như nói ngầm với nhau rằng : “Mike và con bé đó là một cặp đấy”.
- Ê. Có phải cậu thích tớ rồi không hả Diệp?
- Thật ngớ ngẩn.
- Đừng trợn mắt thế chứ. Hay là tớ thích cậu mất rồi nhỉ?
- …??
- Đồ ngốc, thế cũng tin được à!! Haha. Thân quá rồi, sao yêu được.
- Ừ, chơi thân rồi lúc yêu nhau nhạt toẹt…Này, đừng nhìn tớ như vậy chứ!! Cậu chết chắc rồi!!
Ngày thứ 735.
Đóng cửa phòng lại, thả chiếc balo xuống giường, Diệp thấy tức ngực. Có cái gì nặng rất nặng, đè lên trái tim nó. Gần như ngạt thở. Nước mắt, tưởng đã cạn khô. Giờ bỗng lại rơi vội vã. Toàn thân nó nóng ran, đôi bàn tay nhỏ run lẩy bẩy. Nó. Vừa gặp lại anh.
….
Lúc chiều, Mike đạp xe chở nó lượn lờ khu thành cổ.
- Mike, tớ thèm kem quá.
– Giữ xe nhé, ngồi yên đấy, tí nữa tớ quay lại.
– Hí hí…
Diệp ngồi yên sau xe, hai tay buông thõng, lẩm nhẩm lời bài That is Love của Tokyo Square, vừa giậm chân theo nhịp, đôi mắt nhìn ra biển vô tư lự. Gió biển French Riviera lùa qua mái tóc đỏ được cắt bằng của nó, bay lững lờ trong gió. Nó không để ý rằng, có một cơn gió khác đang đứng trước mặt nó, nhìn nó với đôi mắt kinh ngạc.
Phong.
Quá bất ngờ, Diệp không tin nổi vào mắt mình, toàn thân cứng đờ. Người đang đứng trước mặt. Người đã khiến nó đau khổ nhường nào, nó đã từng khóc cạn nước mắt trong đêm vì ngủ thành ba bốn giấc thì cơn mê man nào cũng có anh, đã mất hai năm ở Pháp vật lộn với quá khứ để học cách quên đi anh, để vượt qua..
Vậy mà giờ đây, Phong, vẫn dáng hình bụi bặm ấy, đang đứng ngay trước mặt nó, đôi mắt anh đỏ quạch. Khoé miệng run run. Dường như anh còn xúc động hơn cả nó.
- Em..
- Chào anh, lâu không gặp, nhìn anh gầy đi đấy.
- Diệp, sao em lại ở đây? Em sang đây từ bao giờ?
- Từ khi tôi học được cách một mình chịu đựng những điều xảy ra không lí do.
- Anh xin lỗi. Là tại anh ích kỉ. Hai năm qua, anh…rất nhớ em.
…
Từ bên kia đường, Mike đứng sững, trên tay vẫn cầm 2 hộp kem cacao toả hơi lạnh tê tái, nụ cười trên môi còn chưa kịp tắt. Chết lặng.
…
Ngày thứ 741.
Đạp xe đến chỗ hẹn với Phong, Diệp lo lắng đến mức không biết rằng đôi bàn tay nó ướt đẫm mồ hôi từ bao giờ. Một tuần nay, nó mất liên lạc được với Mike. Vắng mặt trên lớp, số điện thoại không liên lạc được, Twitter trống không, tìm đến nhà thì bạn cùng nhà báo rằng Mike đã chuyển đi. Diệp không hiểu lí do tại sao, một tuần qua nó đã gần như phát điên. Lục tung cả thành phố những nơi Mike hay đến, nó đều chỉ nhận được sự thất vọng. Nó không tin rằng Mike lại bỏ nó mà đi không một lời như vậy, ít ra, hai năm qua chẳng nhẽ, chẳng nhẽ một chữ bạn thân Mike cũng không dành cho nó?. Vậy mà nó đã từng mơ tưởng đến thứ tình cảm trên cả tình bạn, vậy đấy.
Ngày hôm đó gặp lại Phong trên phố, anh xơ xác và ủ rũ. Anh xin được tha thứ, anh nói rằng ngày đó anh nói lời chia tay không một lí do, là vì nếu Diệp biết được anh sẽ đi Pháp du học, anh sợ Diệp sẽ không thể chờ anh, anh sẽ không thể dứt khoát để quyết định ra đi. Và anh không biết rằng, Diệp đã từng đau khổ như thế nào, trái tim nó đã từng đau đớn, từng tím tái, rồi cuối cùng tưởng như nguội lạnh với những suy nghĩ về anh. Nó vẫn cố cười với anh, nụ cười chủ định để cho anh thấy nó vẫn khoẻ và rất ổn khi anh hao mòn và luỵ lạc như thế. Và anh cũng không biết rằng, sự trở lại của anh, khiến tất cả những cơn bão lòng, những đêm nhớ anh đến cồn cào nó đã từng nén lại một góc suốt hai năm qua, giờ đây cứ thế trào ra. Diệp vẫn ngỡ, Mike đã kéo nó thoát ra khỏi được quá khứ, hoá ra không hề. Đến giờ gặp lại, nó thấy mình vẫn thổn thức như những ngày đầu anh vừa bỏ đi. Vì, dù không muốn thừa nhận nhưng.. nó vẫn nhớ anh. Không sao quên được anh, nhưng những câu nói của nó, từng câu nhả ra đắng ngắt và lãnh cảm.. Dường như anh cũng nhớ nó rất nhiều, Diệp không thể tin được có ngày này, Phong … đang cầu xin tình cảm của nó. Rồi nó quay sang bên kia đường, Mike đang đứng sững đó…nhìn nó và Phong, Phong hướng mắt theo hướng nhìn của nó, anh chợt hiểu ra điều gì, ánh mắt như chết lặng.
Ngày hôm nay, anh hẹn gặp Diệp tại Massena. “Anh muốn gặp em nói chuyện.”
Bước vào Massena, nó đã thấy anh ng
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |