1. Ban công… những vụn mây… bóng rổ và… cậu bạn không quen :
Buổi chiều, ban công mát rượi, những bông hoa li ti màu tím bám vào tường trông thật dịu mắt, Lam Anh ngồi xếp tròn trên chiếc ghế đá, cằm tựa trên hai cánh tay đang khoanh lại nơi thành ban công, còn đượm chút hơi nóng của buổi trưa hè… Những góc trời xanh vắt, sạch trơn như lau, không một vết bụi… Màu xanh trong ngập tràn cả đáy mắt… Mắt nó lướt đi trên tấm thảm diệu kì đó, mải miết kiếm tìm một vện mây đang nghịch ngợm phía xa xa. Và khuôn mặt nó bỗng ngập tràn bừng vui trong chốc lát… Những vụn mây chẳng rõ hình thù, cuộn tròn trên nền trời như phẳng lì… Màu trắng nổi bật làm nó nhớ đến những que kẹo bông ngọt lịm ngày bé mẹ vẫn thường hay mua…Giá bây giờ nhặt được những vụn mây ấy, nó cũng muốn cho vào miệng, khép chặt môi cho đường tự tan ra, vị ngọt lê la khắp moi ngóc ngách, chảy cả vào cuống họng…
Có tiếng đập bóng bình bịch…Ánh mắt luống cuống rời những vụn mây, nó dỡ vội mảnh hồn đang lang thang vơ vẩn tận đâu đâu, đáp xuống mặt đất. Phía bên kia đường đối diện nhà nó là mảng sân trống không rộng lắm, tầm chiều nào chỉ cần hơi nhạt nắng, bọn con trai khu phố lại tụ tập đá bóng, cười đùa ầm ĩ… Còn cậu ấy lại luôn đến khi nắng đã tắt, khi trời chiều đã nhuốm những vệt tối mỏng manh. Đến và chơi bóng. Những cú đập mạnh mẽ, những cú xoay người điệu nghệ mà nó tự hào là người duy nhất được chiêm ngưỡng… Ánh đèn đường bật sáng đột ngột làm nó lơ đãng trong chốc lát… Mảng lưng cúi nhẹ, bật lên dập xuống theo độ tung tẩy của quả bóng, mồ hôi phản chiếu, lấp lánh những tia sáng vàng ươm… từng đường nét khuôn mặt nhập nhòe như tranh vẽ… Lam Anh muốn ghi lại khoảnh khắc này. Nó với chiếc điện thoại, giơ lên… rồi hạ xuống… lắc đầu không tự hài lòng…. Đúng rồi! Đúng rồi! Nó có thể vẽ… Suýt nữa, Lam Anh đã quên mất điều ấy.
Lam Anh ào vào nhà, lục tung cả góc tủ, đống bút vẽ từ lâu bị quên lãng, những hộp màu khô lại hoặc vẩn mốc… Nó lặng lẽ nhìn những người bạn từng rất thân thiết ấy…Mặt tái đi, đầu óc bỗng không kiểm soát, mở toang để những cơn gió hè lướt qua vội vã… Lạnh! Bất giác, nó bò xuống sàn nhà, lật tung những tua rua màu mè của chiếc đệm… Nó lôi ra một chiếc giá vẽ. Bụi bẩn và một chút mạng nhện… Lam Anh vẫn ngồi bệt dưới sàn, lặng ngắm những người bạn cũ, những “bảo bối” vốn bị bỏ rơi hơn 1 năm qua… Tiếng chiếc kim đồng hồ cổ trên bàn ì ạch nhấc mình, thời gian ngưng lại trong cái khép mi thật chậm… Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên bờ má… Lâu rồi Lam Anh không khóc. Kí ức nó cố gắng bỏ quên lại ào về. Những thước phim lộn xộn nhưng tươi nguyên… Nó thấy bàn tay mình bé bỏng trong những ngón tay rất đẹp của ba… những nét vẽ còn ngượng nghịu, cong keo. Nó thấy ba cười bảo với nó rằng: Sau này làm họa sĩ rồi, con cũng có bàn tay đẹp như ba thôi! Và nó thấy niềm vui ươn ướt trong đáy mắt ba khi nhìn bức tranh con mèo vằn nó vẽ, ba bảo: Đôi mắt đẹp lắm con gái ạ!... Rồi thời gian đảo điên, nó lại thấy ba trong tấm ảnh nắm tay một cô gái còn trẻ lắm, trẻ hơn mẹ nó nhiều; nó thấy dáng ba lặng lẽ cúi nhặt từng chiếc bút chì, từng cuộn giấy vẽ bị mẹ ném ra trước cửa và nhìn thấy mẹ khụy xuống bên cửa sổ không đèn, đôi mắt sưng mọng, nỗi đau chắt hạt theo từng bước chân ba… Và phiên tòa hôm ấy, ba cúi mặt, mẹ nhìn thẳng về phía trước, không ai nhìn nó… Chỉ có nó, run lên bần bật bởi những tức tưởi…Khi mẹ bứt tay nó khỏi tay ba, Lam Anh đã òa khóc… mẹ cũng khóc, còn ba vội vã quay đi… Cuộc sông của nó, khoảng trời của nó, ước mơ của nó vỡ nát… tan hoang từ ngày ấy. Mẹ không cấm cũng không bảo, chỉ nó lặng lẽ xếp tất cả bút vẽ, giấy vẽ, chì màu… vào góc tủ như chưa từng tồn tại. Nó cũng giấu hết tập hồ sơ du học mà ba mẹ và nó đã kì công chuẩn bị. Lam Anh không còn đôi lúc Lam Anh nhấc chúng lên rồi lại rất nhanh đặt về chỗ cũ. Nó nhìn tác phẩm tâm huyết chưa còn dang dở, chun mũi, cố hình dung , vẽ vẽ rồi lại xóa đi, không đồng tình. Chỉ còn một chi tiết, Lam Anh không chọn được màu cho bầu trời cao vời vợi phía sau. Mọi sự pha trộn, mọi sự tưởng tượng và hình dung đều không khiên nó hài lòng. Nó muốn mọi thứ thật hoàn hảo, như tác phẩm để dành, như một lời chào tạm biệt.Nó sẽ đi du học, ngành mỹ thuật,như mơ ước của ba của nó và cả của mẹ. Lam Anh đã cố gắng bỏ quên mơ ước ấy, cố cất đi những gam màu, những nét vẽ nhưng mẹ thì không. Lam Anh không biết mẹ lại vui đến vậy khi thấy nó vẽ lại. Lam Anh không biết rằng mẹ đã tự trách mình biết bao nhiêu khi vì chuyện ba mẹ mà nó chán ghét mỹ thuật… Và hôm qua, khi nhìn nó mỉm cười bên giá vẽ mẹ đã nói với nó về những dự định chưa thành ấy kèm theo gợi ý về chuyến du học đã bị “cố gắng bỏ quên” bấy lâu… Lam Anh chưa trả lời mẹ, nhưng niềm hạnh phúc khi được cầm lại cọ vẽ có lẽ bản thân nó, trái tim nó cảm nhận rõ hơn bất kì ai.Chưa trả lời, vì còn một việc nó muốn làm cho kì xong, kì hoàn hảo.
Bao giờ cậu ấy mới lại đến? Nếu cậu ấy không đến….? Lam Anh lẫn thẫn nghĩ ngợi, mắt khẽ lướt qua sân bóng… không hi vong.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |