“Đông, cậu sẽ không chết đâu. Bởi Thiên Đường không có chỗ cho những người đang yêu!”
1. Đông
Ngày đầu tiên của tháng 12, mùa đông đã hoàn toàn rụng xuống phủ kín cả cái thị trấn bé nhỏ xinh đẹp này. Người ta bảo tháng 12 là khởi đầu của những điều tốt đẹp. Bởi từ giây phút đó người ta có thể nói với nhau rằng mùa Giáng Sinh thật sự đã về. Tôi lanh lẹ chui ra khỏi chăn, nhón hai chân trên mặt sàn cứng nhắc và lạnh lẽo để cảm nhận cái nhói buốt rần rật chạy thẳng vào tim. Bằng một thao tác đột ngột nhất tôi mở tung cửa sổ cho cái lạnh đổ òa vào mặt, tê cóng. Mùi café quyện với mùi trà gừng, thêm cả mùi bánh bích quy hẳn là nóng hổi vừa ra lò xộc thẳng vào mũi tôi khiến cho cái dạ dày vốn lười nhác cũng phải réo sôi ùng ục.
Tôi rón rén bước chân trần xuống lầu. Bố nhíu mày nhìn tôi không hài lòng. Nhấp một ngụm trà xong bố mới thủng thẳng nói: “Con nên dậy sớm phụ dì làm bữa sáng, nếu không chẳng mấy chốc con sẽ thành con mèo ú ù ù cạc cạc mất thôi”. Tôi gật đầu với bố rồi liếc mắt về phía dì, dì mỉm cười nhìn tôi dịu dàng. Cuộc giao tiếp của chúng tôi thường chỉ có vậy. Trước mặt dì tôi giống như người bị bất lực về ngôn ngữ.
Dì không phải là mẹ tôi, tất nhiên. Trước đây tôi và bố sống với mẹ ở thành phố, trong một ngôi nhà cổ hai tầng được bao bọc bởi những cây dây leo đủ loại. Mẹ tôi là một hướng dẫn viên du lịch, những chuyến đi của mẹ kéo dài triền miên. Đã có lúc tôi từng ước được như mẹ, coi cuộc đời là những chuyến đi bất tận. Nhưng từ ba năm trước, khi tôi mười ba tuổi, tôi đã thôi không còn thần tượng mẹ nữa.
Một buổi sáng như mọi bận mẹ xách theo valy hành lý ra khỏi nhà. Nhưng mẹ không đến và hôn chào tạm biệt tôi. Bà chỉ lặng lẽ nhìn tôi rồi mỉm cười. Đáng lẽ ngay lúc ấy tôi phải biết đó là lời vĩnh biệt ngọt ngào thay cho ngàn lời yêu thương mẹ không bao giờ còn có thể dành cho tôi được nữa. Nếu thế thay vì đứng một chỗ chờ đợi tôi sẽ chạy đến ôm mẹ thật chặt, nói với mẹ rằng: “Mẹ hãy sống thật hạnh phúc nhé. Con yêu mẹ rất nhiều”. Nhưng tôi đã để mẹ ra đi, lặng lẽ và bất lực, đến những miền rong ruổi khác không còn bố và tôi.
Tôi không trách mẹ, cũng không giận mẹ. Mà tôi yêu mẹ. Nếu đã là một tình yêu vô điều kiện thì dù ai đó có còn ở bên ta hay không cũng không làm tình yêu của ta dành cho họ vơi bớt đi một milimet nào. Tôi đã học được cách yêu thương người khác như vậy, từ mẹ.
Sau khi mẹ đi, bố và tôi cũng chuyển đến ngôi nhà gỗ nằm ở lưng chừng đồi cô đơn giữa một thị trấn nhỏ được bao phủ bằng một màu xanh bất tận, xa thành phố ồn ã và ảm đạm. Ở đây mọi thứ cho người ta cảm giác đầy ứ, từ cỏ cây, hoa lá, chim muông, đến cả nắng, gió và bầu trời cũng thật nhiều và thật hào phóng. Cuộc sống nơi này êm đềm, bình yên và quá đỗi tươi đẹp. Tôi thấy tâm hồn mình cũng trở nên bao la và tự do hơn. Có lẽ đó cũng là một phần khiến tôi dễ dàng chấp nhận dì bước vào cuộc sống của bố con tôi một cách bình thản. Bởi dì đã yêu bố như mẹ, nên tôi cũng học cách yêu dì như mẹ.
***
Tôi đi học sớm hơn mười lăm phút so với ngày thường. Chẳng biết tại sao nhưng tôi có linh cảm hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt. Không khí lạnh và ẩm ướt, hơi sương sộc vào cả trong mũi nhưng bầu trời thì không hề u ám. Da trời mỏng manh và xanh trong, cao diệu vợi. Tôi đã nhìn bầu trời ấy cả triệu lần rồi nhưng chưa bao giờ trong tôi cảm xúc có một lần trùng lặp. Lúc nào tôi cũng khám phá nó như lần đầu tiên để lọt thế giới vào trong đáy mắt, trong veo kì lạ. Mỗi lần như thế tôi luôn tự hỏi Thiên Đường nằm ở đâu phía sau bầu trời vô định ấy? Trong tuổi thơ của mỗi đứa trẻ luôn luôn có một Thiên Đường, để mơ ước, để khát vọng, để vươn tới. Rồi ai cũng sẽ đến được nơi ấy, chỉ là sớm hay muộn mà thôi!
Ở lớp tôi chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, để không lãng phí một giây phút rảnh rỗi nào được ngắm bầu trời tự do ngoài kia. Mà thực ra là tôi cũng chẳng cần cạnh tranh để có được chỗ ngồi lý tưởng ấy. Vì tôi độc chiếm một mình một bàn ở cuối lớp, để nhường những chỗ ngồi “lý tưởng” hơn phía trên cho những đứa con trai phá phách và những cô nàng hay trò chuyện. Bạn bè bảo dù tôi có ngồi ở đâu thì tôi cũng là một tiểu vũ trụ riêng biệt chẳng trộn lẫn được vào đâu.
Trước khi cô giáo bộ môn vào dạy, cô chủ nhiệm đột ngột bước vào lớp, theo sau cô là một cậu học sinh cao dong dỏng với mái tóc loăn xoăn đen nhánh. Tôi lơ đãng nghe tiếng nhốn nháo của đám bạn trong lớp, mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ. Xa xa những ngọn cây thông nhọn hoắt như những mũi lê đâm thẳng lên bầu trời, đau nhói.
Một tiếng nói trầm ấm vang lên bên tai lôi tôi trở về thực tại.
“Cậu có lạnh lắm không?”
Tôi quay phắt lại nhìn. Đôi mắt đen sâu thẳm thẳm, mênh mang như ôm ấp cả vũ trụ dịu hiền vô tận, và trong veo như bầu trời đang rọi thẳng vào tôi.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |