3. Thiên Đường không dành cho những người đang yêu.
Bước vào lớp mười hai, lịch học của chúng tôi dày đặc, một buổi học ở trường, một buổi ở lớp học thêm, ngày nào cũng vậy. Nhưng thỉnh thoảng tôi lại thấy Đông nghỉ học. Có lúc một buổi, có lúc liền mấy buổi. Lần nào tôi hỏi, cậu ấy cũng bảo: “Đến một lúc nào đó cậu sẽ hiểu”. Cái cách trả lời càng khiến người ta tò mò hơn bao giờ hết. Một lúc nào đó là lúc nào mới được chứ? Tôi phát cáu. Nhưng nhận ra là mình vô lý. Ai cũng có một hoặc nhiều bí mật, và có những bí mật chắc chỉ có Chúa mới biết. Tôi lấy gì để so sánh với Chúa của cậu ấy kia chứ?
Lúc rảnh rỗi tôi vẫn thường lên nhà thờ… ngắm cảnh. Đông hay chọc ghẹo tôi:
“Hôm nay rảnh rỗi quá nhỉ? Vườn hoa nhà tớ nhớ cậu đến héo hon kia kìa”.
“Tại cậu cứ dụi mũi vào tận mặt chúng nó làm chúng nó xấu hổ thì có”.
Đông cười không thèm đôi co với tôi. Cậu kéo tay tôi nằm ngửa xuống bãi cỏ, để mắt mình đối diện với bầu trời.
“Tớ luôn nghĩ Thiên Đường ở đâu đó phía sau bầu trời kia thôi nhưng chính xác ở chỗ nào thì tớ không biết. Cậu có nghĩ vậy không?”
“Không Cha tớ bảo Thiên Đường chẳng ở một chỗ nào cố định cả. Khắp cả vũ trụ này đều là Thiên Đường. Nơi nào có Chúa nơi đó là Thiên Đường. Mà Chúa thì ở khắp mọi nơi”.
“Thế ở nơi đó như thế nào?”
“Ở nơi đó mọi người sống rất hạnh phúc vì luôn luôn được ở gần Chúa, được nhìn thấy Chúa. Họ là những vị Thánh, những Thiên thần. Tâm hồn họ trong sạch và thánh thiện. Họ không có thù hận, không có dục vọng…”
“Thế họ có tình yêu không?”
“Có, họ yêu Chúa”.
“Vậy người yêu của họ ở trần thế thì sao?”
“Họ quên hết rồi, quên tất cả. Chỉ có Chúa thôi”.
“Thế thì cậu chắc chắn có một chỗ trên đó rồi. Cậu lúc nào cũng chỉ có Chúa với Chúa mà thôi”.
Đông cười buồn… Là “buồn” thật sao? Có phải tôi nhìn nhầm? Làm sao như thế được, ngay cả những lúc đáng lẽ phải buồn, tôi cũng thấy cậu cười thật tươi kia mà? Đông không cho tôi câu trả lời. Chỉ trong một tích tắc tôi lại thấy lại nụ cười ấm áp, sáng trong trên gương mặt cậu.
“Cậu có muốn tớ giữ cho cậu một chỗ trên đó không?”
“Không, cám ơn! Tớ sợ Thiên Đường của cậu rồi”.
“Tại sao vậy?”
“Vì tớ không yêu Chúa…” – Tôi chỉ nói một nửa còn một nửa, có lẽ mãi mãi cậu chẳng bao giờ biết: “Vì tớ yêu cậu, mà Thiên Đường thì chẳng có chỗ cho những người đang yêu”.
“Thế ước mơ của cậu là gì?”
“Ước mơ của tớ à, là sau này nếu có một lúc nào tớ muốn tự tử, sẽ có người nắm tay tớ mà bảo rằng: “Tớ sẽ đi cùng cậu” thay vì nói: “Ừ cậu cứ đi đi và đừng bao giờ quay lại nữa nhé”.
“Ước mơ của cậu cao cả nhỉ?”
Thực ra chính tôi cũng không biết ước mơ của mình là gì. Ngôi sao phương Đông của tôi ơi mau xuất hiện đi, trời đã tối lắm rồi!
***
Tôi nhận ra là Đông không hề nộp hồ sơ thi đại học. Tôi hỏi thẳng cậu ấy. Đông bối rối một lúc, rồi trả lời: “Thực ra mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn cho tớ rồi. Tớ sẽ không thi đại học. Như thế nào thì cậu cũng biết rồi đấy. Con đường tớ đi đã được lập trình từng bước một”. Đã đoán trước được câu trả lời sao lòng tôi vẫn hụt hẫng, trái tim tôi vẫn nhói đau. Cậu ấy sẽ trở thành linh mục. Cậu ấy là của Chúa, cậu ấy phải thuộc về Chúa, cả tâm hồn lẫn thể xác. Tôi mãi mãi chỉ là một hòn đá tảng vô tình rơi trên con đường cậu ấy đi mà thôi.
Mùa hè đến cũng là lúc Đông đi. Cậu ấy sang Rome. Nơi mà tôi chưa bao giờ biết đến và có lẽ sẽ chẳng bao giờ biết đến. Nơi ấy không thuộc về tôi. Tôi có thể giữ Đông ở lại hay không? Có lẽ không thể. Cậu ấy cũng giống như mùa đông, đến rồi đi theo một lộ trình đã được định sẵn. Còn tôi, trên hành trình của cậu ấy có bao giờ có tôi hay không?
Tôi ra sân bay tiễn cậu ấy đi trong vai trò của một người bạn. Lần đầu tiên Đông ôm tôi vào lòng, một cái ôm xiết chặt. Trời nắng tháng sáu mà toàn thân tôi lạnh toát trong vòng tay của cậu ấy.
“Dù không có tớ ở bên cạnh nữa cậu cũng phải sống tốt nhé. Đừng bao giờ có ý định tự tự. Sự sống rất quý giá. Tớ nhất định sẽ giữ cho cậu một chỗ trên Thiên Đường”.
Những câu nói của cậu ấy chẳng ăn nhập gì với nhau cả. Nhưng tôi đã không còn để ý đến điều đó nữa.
“Tớ yêu cậu”.
Tớ yêu cậu vô điều kiện. Vậy nên dù cậu có còn ở bên tớ hay không cũng không làm tình yêu của tớ dành cho cậu vơi bớt đi một milimet nào!
Tôi ngước nhìn chiếc máy bay đưa Đông khuất sau bầu trời. Cậu ấy đã đến nơi thuộc về cậu ấy. Nơi không còn tôi. Tạm biệt. Hãy luôn bình an Đông nhé!
***
Tôi trở về cuộc sống như tr
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |