Xa vậy mà cũng yêu, yêu vậy mà vẫn phải xa…
Người hỏi, ta chờ được bao lâu, câu trả lời của ta bao giờ cũng chỉ là, “Không biết”.
Thật, ta không biết tình yêu trong mình đủ lớn để bay qua những đoạn đường vặn dặm hay không. Hay ta sợ tim mình chẳng còn chỗ chứa nỗi nhớ ngày càng quá lớn. Ta chẳng biết gì cả, ngoài chuyện yêu người.
Hai năm dài ta cùng nấu nồi canh tình yêu bằng thứ mật ngọt từ ngữ, bằng chút vị mặn của nỗi nhớ, bằng cả đắng cay của giận hờn. Mải miết nấu, đến khi nhìn lại, nồi canh tình yêu của ta cạn khô nước tự bao giờ.
Người khẽ khàng đề nghị, “Dừng lại nhé”, ta gật đầu, dù lòng còn thương, còn yêu vô hạn. Nhưng ta biết, đó là cách tốt nhất để ta và người còn có thể chào nhau nếu một ngày hạnh ngộ.
Hai năm sau quyết định dừng lại, ta gặp người trên con đường vắng trước sân bay. Còn nhớ trước khi về nước, người hỏi, “Có thể đón nhau như hai người bạn?” và ta đã ra đón người về quê hương.
Ngồi trong quán café nhiều lần kể nhau nghe, câu chuyện nói ra, phảng phất hương quá khứ, cuối buổi hôm đó, câu chào của người khiến lòng ta bồi hồi, “Chỉ tiếc là đến nay, khi cùng nhau ngồi trong quán café này, chúng ta đã chẳng thể là tình nhân.”
Có lẽ trong tất cả những cảm giác yêu của đời ta gộp lại, mối tình xa cùng người sẽ làm ta nhớ mãi. Nó chưa hẳn là hoàn hảo, nó chưa hẳn là đẹp nhất, nhưng nó là mối tình giúp ta hiểu được giá trị của niềm tin và sức mạnh của đợi chờ.
Trước ngày người về phía bên kia màu nắng, ta cùng nhau đi xem một bộ phim cổ trang xưa cũ, chuyện rắn trắng thành người, lỡ phạm tình duyên rồi cả đời bị giam trong bảo tháp. Chuyện phim chẳng mới, duy chỉ bài nhạc phim làm ta lẫn người chạnh lòng…
Trăm năm rồi lại trăm năm,
Chỉ cần người hứa sẽ về, ta sẽ đợi.
Vì người mà sống là thề nguyện của ta.
Chỉ cần hạnh phúc, yêu nào có gì sai,
Gông xiềng thời gian chẳng làm ta nhu nhược.
Kiếp lai sinh này… xin người hãy vì ta chờ đợi.
Gió hôm đó lạnh lắm, người hôm đó ngồi cạnh mà cứ như tận muôn trùng. Thì ta mất người, chỉ thương hoài cho một mối tình xa.
Nếu đang cầm hòn đá nặng 1kg trên tay, được hỏi: “Hòn đá đó nặng cỡ nào?”
Chắc hẳn bạn sẽ trả lời rằng nó nặng 1kg.
Nhưng thực ra, hòn đá đó nặng ra sao còn tùy thuộc vào ta đã cầm nó trong bao lâu.
Nếu chỉ vừa mới cầm lên rồi bỏ xuống, sẽ chẳng cảm nhận được nó nặng thế nào.
Nếu đã cầm 1 tiếng, nó sẽ nặng hơn. Và nếu cầm nó suốt 1 ngày, đôi tay ta sẽ mỏi nhừ.
Ở đời cũng vậy, giá trị, sức nặng của nhiều thứ đôi khi không tùy thuộc vào bản chất của nó mà tùy thuộc vào thời gian ta đã nắm giữ nó trên tay.
Sẽ có lúc, ta phải chấp nhận bỏ đi vài thứ, chỉ để cảm thấy rằng, đáng lý đã phải bỏ đi sớm hơn.
Cổ tích tình yêu
Để anh kể em nghe câu chuyện cổ tích về tình yêu ngàn năm trước.
“Ngày xưa rất xưa đó, xưa lắm rồi, khi mà Adam và Eva vừa mới được sinh ra trên trái đất. Khi ấy, họ sống cùng nhau rất vui vẻ và hạnh phúc trên thiên đường, dưới sự bảo vệ của Thượng đế và các thiên thần tổng quản. Đó là lúc câu chuyện này xảy ra.
Đọa thiên thần Lucifer, vì lãnh đạo đội quân chống lại Chúa Trời nên bị đày xuống Địa ngục tăm tối. Từ đấy, ông ta đổi tên thành Satan và bắt đầu thực hiện công việc chống phá lại những gì Chúa gây dựng nên và mục tiêu chính là Adam và Eva, hai đứa con cưng của Chúa.
Một ngày nọ, Satan nhập linh hồn mình vào thân xác một con rắn và trở lại thiên đàng. Nó tìm đến Eva, dẫn dụ cô đến nơi để trái cấm trong vườn Địa đàng, đó là thứ trái mang đến cho con người Tri thức, để nhận ra rằng thiên đường họ sống thực chất chẳng phải là nơi hoàn hảo nhất. Sở dĩ con rắn tìm Eva vì nó biết phụ nữ bao giờ cũng dễ bị lôi kéo, nhẹ dạ, mềm lòng, cả tin hơn.
Bị nhưng lời nói của Satan (bấy giờ đang trong hình hài con rắn) làm cho thích thú, Eva dẫn Adam vào vườn Địa đàng, tìm đến trái cấm. Trái cấm có hình dạng của một quả táo chín đỏ mọng. Khi hai người vừa nếm được hương vị đầu tiên của trái cấm thì Chúa phát hiện ra, Người rất giận dữ, hét lên: “Hai con là người ta tin yêu nhất, vậy mà cũng làm ta thất vọng…”
Với tiếng hét đó, Thượng đế vung tay đập mạnh con rắn, làm cho xương trên người nó vỡ vụn ra và cũng từ đó, loài rắn phải đi uốn éo trên đường chứ không thể đi thẳng như trước kia được nữa. Nối đoạn, Chúa buộc Adam và Eva ra khỏi thiên đàng, bắt họ phải xuống hạ giới chịu những vui buồn, khổ đau, bệnh tật và cả cái chết, những thứ chưa bao giờ xuất hiện ở chốn thiên đường. Từ đó, loài người bắt đầu xuất hiện trên hạ giới.
Vậy còn số phận của trái cấm thì sao? Có ai biết?
Khi nghe Thượng đế hét lên, Adam hoảng hốt, vứt trái cấm đi thật xa, làm cho nó văng xuống hạ giới trước cả hai người. Nhưng tiếc thay, vì văng mạnh như vậy trái cấm bị vỡ ra làm hai mảnh và nằm ở hai nơi cách xa nhau.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |