Truyện Voz Nhập viện xa nhà -Gái thành phố thương (chap 21)
Tác giả : Sting Dâu
Chờ mãi chẳg thấy chị hồi âm. Nhìn đồng hồ thì cũng đã gần 1h sáng. Haizz, bảo sao chị không rep, có lẽ giờ này chị ngủ rồi, đâu có tâm trạng mà thức như mình chứ.
Ngồi nhặt lá đá ống bơ, gói thuốc lào được tôi đốt một cách triệt để, hết điếu này đến điếu khác, mỗi làn khói bay ra đều đc tôi nhìn chẳng rời mắt. Mắt nhìn, đầu suy ngĩ mông lung.
Những hạt mưa bay bất chợt ghé qua hiên cửa nhỏ bé. Tôi lồm cồm gượng dậy lò cò vào phòng giải khuây cùng cái laptop. Hết liên minh lại đến onepice, thi thoảng trang có tỉnh giục tôi ngủ nhưng tôi chẳng mảy may để ý .
Coong Coong. ....
Tiếng chuông nhà thờ gần đó vang lên báo hiệu 4h sáng, có lẽ chỉ có những sinh viên cá biệt, thường xuyên ngủ ngày cày đêm mới để ý đc điều này. Đâu đó tiếng xe máy của những người dân buôn bán chợ búa đã ngày một dày hơn. Tôi gượng gạo đặt mình xuống bên cạnh Trang, nằm xoay lưng về phía Trang rồi nắp tai nghe vào tai:
\" Một lòng một dạ để yêu ai đó quá khó phải không......
Người đó đã biết hay chưa, đã biết bên em còn có hay chưa...\"
Chẳng biết tự khi nào môi tôi vô thức mấp máy theo giai điệu của bài hát. Và cũng chẳng biết từ khi nào đôi mắt khô rớp ấy từ từ nhắm lại, rồi chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, tôi thấy mình như bị một vật gì đó đè lên người, kèm theo đó là cảm giác khó thở. Nghĩ rằng mình bị bóng đè, tôi toan kêu lên để ai đó đến đánh thức mà chẳng tài nào kêu nổi, môi cũng bị khóa chặt.
Ú ớ một lát, tôi mở mắt choàng tỉnh , trên người tôi Trang. Cả gần 50kg thịt đè lên người bảo sao chẳng khó thở. Ngủ thì thấy nặng vậy thôi. Bình thường mọi người thế nào tôi không biết, tôi thì trai gác một tí cũng kêu oai oái. Nhưng gái thì cứ đè cả người nên tôi cũng không thấy nặng, khoái là đằng khác.
Đấy là khả năng phi thường của tôi. Nhưng kinh khủng hơn, Trang có hẳn siêu năng lực, đó là hôn tôi trong lúc tôi chưa đánh răng, thậm chí là vừa bắn mấy bi thuốc lào. Thấy tôi mở mắt, Trang nhẹ nhàng rời môi khỏi môi tôi, đôi mắt tròn xoe nhìn tôi âu yếm, tôi đáp lại bằng ánh mắt bực dọc:
- E làm gì đấy?
- Gọi anh dậy chứ làm gì, ai bảo e hò mãi k thèm dậy.
Nói rồi Trang quay ra vơ lấy cái chậu khăn mặt, có lẽ định chuẩn bị vệ sinh cá nhân cho tôi, tôi ngăn lại:
- Thôi không cần đâu. A tự làm đc.
- A làm nổi k đó- Trang nhìn tôi, ánh mắt đầy lo lắng.
- Được mà, cũng phải tập làm quen với cách sống một mình đi là vừa. - Tôi nói bóng gió.
- Ai cho một mình mà đòi 1 mình, liên tha liên thiên.
Trang mặt xị ra, nguýt tôi một cái rõ dài rồi lấy cái khăn mặt vắt lên vai tôi. Tôi cười nhạt, cầm theo cái ghế và bàn chảy đánh răng lò cò ra sân giếng. Trang nhìn theo tôi chẳng rời mắt, thỉnh thoảng lại nhắc tôi cẩn thận.
Vào phòng, cơm canh Trang đã nấu tinh tươm, bày sẵn ra sàn nhà, có thịt rang tôm, rau muống luộc, cà pháo. Tôi nhòm thèm muốn chảy nc dãi.
- Đói không, ăn cơm đi a, kẻo nguội mất ngon.
Trang nói rồi đon đả đơm cơm ra bát, chỉ chờ có thế, tôi ngồi chén tì tì. Giận thì giận, không nói thôi chứ đánh chén là vẫn phải nhiệt tình, phải ăn mới có sức mà giận chứ. Tôi vẫn chẳng nói chẳng rằng, ăn k quan tâm đến trời đất. Có vẻ như Trang nhận thấy có gì đó khác khác ở tôi, cô nàng đưa mắt hỏi:
- Hnay a lsao ý.
- A sao đâu- Tôi đáp tỉnh bơ.
- Rõ ràng có, a k phải giấu.
- À, a nhớ nhà.- Tôi lấp liếm.
- Anh mà biết nhớ nhà- Trang bĩu dài môi đầy tinh nghịch nhưng ánh mắt chẳng giấu nổi sự lo lắng. Tôi lẳng lặng k đáp, tiếp tục công cuộc đánh chén. Trang tiếp lời:
- Anh nói đi đc k, a cứ tnay e thấy khó chịu lắm.
Nghĩ cho kĩ, thực ra cứ giấi giếm cũng chẳng lợi lộc gì, cứ nói thẳng ra, đúng sai gì cũng nhẹ nhàng cho cả hai. Chứ việc gì phải ôm rơm nặng bụng, tôi đáp mập mờ:
- Có gì đâu, tại a nghĩ nhiều thôi.
- Nhưng vì chuyện gì mới đc chứ.- Trang tỏ ra sốt ruột.
- Ờ thì.. vì.. A Gấu nào đó.
- Hihi, ra là thế, hâm của e, ghen hả...- Trang cười sướng như nông dân được mùa, bao nhiêu âu lo phiên như tan biến trong thoáng chốc. Cái thái độ của Trang làm tôi thấy hơi ngường ngượng, đỏ cả mặt, gãi đầu gãi tai:
- Mơ đi nhé, sao phải ghen chứ, xí
- Thôi thôi, ghen thì nhận đi.
- Ờ, thì ghen.. có người khác mà không ghen cũng lạ. Mọi khi ai tán cũng kể, giờ có thấy gì đâu.
- Ai nói em không kể, anh này là cái anh mà mẹ anh ý dẫn đến nhà em đó.
- À... ra thế.. A Gấu cơ đấy... tình cảm quá ha...
- Hihi, có gì, em coi là bạn thôi, tại anh ý cứ thích gọi như thế, em không đồng ý nhưng a ý cứ năn nỉ 5 lần 7 lượt, nể quá đành lưu thế, tại mẹ anh ý là bạn thân mẹ em nữa chứ.
- Thế anh ý muốn.... em , năn nỉ em cả trăm lần nghìn lượt thì sao.
Vừa dứt mồm tôi đã bị Trang nghiến răng nghiến lợi nhéo cho một cái đau thấy bà nội.
- Bậy này.... Thì em kệ cả mẹ a ý luôn..-- Trang ngúng nguẩy
- Chả tin đâu... - tôi bĩu dài môi.
- Em thề.....
Không để Trang nói hết câu, tôi lấy tay bịt mồm Trang lại, tôi không muốn nghe những câu thề thốt, cũng không biết lí do tại sao nữa. Tôi thở dài :
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |