- Ông ta nói cái gì mà chết một, còn tám ấy...
- Nhanh báo cho ông Vũ, bà Linh đi, có khi nhà họ liên quan đến chuyện này...
---Một lúc sau---
Mai và Sương hớt hải chạy tới...
Vừa nhìn thấy họ, gã đạo sĩ đã nhảy ra đường ngăn lại.
- Hai cô nên rời khỏi đây, nếu không sẽ bị liên lụy đấy...!!
Mai ngạc nhiên:
- Ơh! Ông nói vậy là có ý gì?
Đạo sĩ:
- Có một luồng âm khí cực mạnh ở vườn hoa này, khi đi ngang qua đây tôi đã phát hiện ra nó. Hai người là người quen với cô gái chết trẻ kia phải không?
Sương:
- Ừm!! Ủa...Tại sao ông biết?
Mai:
- Ông là ai? Hình như ông không phải người ở đây!
Đạo sĩ:
- Tôi mới chuyển nhà đến Đà Lạt hôm qua.
Sương:
- Ồh! Hèn gì...Vùng này xưa nay không có ai làm đạo sĩ hết...!!
Đạo sĩ:
- Tôi sống ở làng bên, cứ gọi tôi là thầy \"Sơn Cước\". Sơn là tên, còn Cước là pháp danh.
Sương:
- Nhưng con trông \"thầy\" trẻ quá, có thật là đạo sĩ không vậy?
Đạo sĩ:
- Haaa...haaa...Không dỏm đâu mà lo...
Sương:
- Đáng nghi quá, đạo sĩ dỏm cũng có thể nói là mình \"không dỏm\" mà! Ông gây mất trật tự ở đây, không sợ bị dân quân bắt về đồn à.
Thầy Sơn:
- Tôi vừa làm lễ \"phong ấn\" xong rồi, các cô nên rời khỏi đây đi. Bây giờ đã tạm thời an toàn nhưng sau này sẽ khó tránh khỏi điều tương tự.
Mai lo lắng:
- Nếu thầy Sơn là đạo sĩ thật thì cho con hỏi một câu...
Thầy Sơn:
- Cô hỏi đi!
Mai:
- Âm khí kia có phải là của em gái con không? Huhuhu...
Thầy Sơn:
- Không phải, là của một con ma nữ khác...!
Sương:
- Ma nữ??? Khó tin quá...Mình về thôi chị Mai, tránh xa gã khùng này ra!
Mai:
- Ừmmm! Hic hic...
Thầy Sơn:
- Nếu sau này có chuyện gì xảy ra thì hãy đến tìm ta!
Sương:
- Con không nghĩ trên đời này có ma thật đâu! Thầy là đạo sĩ dỏm rồi...Xììììì...
Thầy Sơn:
- Mỗi người luôn tìm cho mình một lí do riêng trong việc tin hay không tin là có ma tồn tại...Tùy cách suy nghĩ của cô thôi, tôi không ép buộc...
Gã đạo sĩ nhanh chóng thu dọn đồ nghề của mình và rời khỏi làng trước sự ngỡ ngàng của những người đứng xem gần đấy.
Câu chuyện về vườn hoa có ma dần dần được thổi phồng lên qua việc truyền miệng. Ít lâu sau, người dân trong làng đã quyên góp tiền xây một cái miếu thờ nhỏ trong vườn hoa cúc để cúng cô hồn, với hi vọng chúng không quấy phá công việc làm ăn của họ.
...
...
Em:
- Có khi nào??...Ông đạo sĩ tên Sơn này có thể giúp tháo gỡ những nút thắt quan trọng trong câu chuyện cũng nên...!
Mai:
- Đúng vậy! Hic hic...
Em:
- Chị nói tiếp đi...
Mai:
- Dù đã nhận được lời cảnh báo trước...nhưng bọn chị vẫn không mảy may để ý, cho đến khi xảy ra cái chết tiếp theo...
Liệu guồng quay tử thần này có khi nào dừng lại...
[Hết part 26 - Hẹn các thím ở part 27 trong năm sau">
Chào các thím, em đã quay trở lại sau nửa tháng vắng bóng!
Lí do lặn lâu vậy là vì hôm bữa thi xong em lại bị sốt cao nên không up chap vào cuối tuần như đúng hẹn, vài hôm sau khỏi ốm thì thấy voz bảo trì, mãi đến hôm nay mới type được.
Còn bây giờ thì come back part đầu tiên trong năm 2015
Part 27:
Càng nghe Mai kể về chuyện cũ, em lại càng thấy bất an hơn. Sự sống, cái chết...cái ranh giới này thực sự mong manh đến vậy sao!
Người chết thì đã chết rồi! Nhưng đối với người sống, những kí ức về người đã khuất bên trong họ không thể nào xóa bỏ.
---Tháng 12 năm 2011---Đã hai tháng kể từ khi Ngọc mất---
Vẫn là căn nhà quen thuộc ấy, có Mai, có bố, có mẹ nhưng...Ngọc thì mãi mãi rời xa nơi này.
Vừa đi thăm mộ con gái về , ông Vũ đã thấy bà Linh và Mai đang hì hục trong bếp.
Ông Vũ:
- Hai mẹ con hôm nay làm bữa trưa sớm hay sao mà giờ đã vào bếp vậy!?
Bà Linh:
- 10 giờ rồi chứ sớm sủa gì nữa! Ông đói chưa để tôi dọn cơm ra luôn.
Ông Vũ:
- Tôi chưa đói!
- Ủa! Mai hôm nay không đi làm à con?
Mai:
- Con có xin phép rồi ạ! Anh Đức đang phải nhập viện đột xuất nên con tính nấu vài món tẩm bổ mang đến cho anh ấy.
Ông Vũ:
- Cái gì! Đức nó nhập viện hồi nào vậy? Sao bố không biết?
Mai:
- Sáng nay ạ! Con với mẹ vừa từ viện về, tí nữa nấu xong con mang cháo qua đó.
Ông Vũ:
- Nó bị gì mà phải nhập viện thế? Nhà bên kia có biết không? @@!
Mai:
- Bác sĩ bảo anh ấy bị hen suyễn. Lúc sáng vừa tập thể dục về thì anh Đức ôm ngực kêu khó thở rồi nằm gục ngay trước cổng. May mà cả nhà có ở đấy nên đưa đến bệnh viện cấp cứu kịp thời.
Ông Vũ:
- Giờ nó đã đỡ hơn chưa?
Mai:
- Ổn rồi ạ!...Có thể ăn uống, nói chuyện bình thường. Bệnh hen phế quản này thường phát bệnh theo cơn hen nên phải điều trị ở viện vài hôm nữa.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |