Thời gian này, trong giờ thể dục, nó cũng tình cờ trò chuyện cùng một con bé lớp 10, thua nó 2 tuổi, rồi 2 đứa nó cũng thẳng tiến nhà nghỉ. Rồi nó đá con bé. Phũ phàng như cách em đã phũ nó.
Bẵng đi 3 tuần nữa, tức là hơn 1 tháng nói chia tay. Nó vẫn là nó, vẫn căm thù em, vẫn chưa bao giờ thôi trách móc em, vấn sống cuộc đời chìm trong bia rượu của nó. Nó cũng tập hút thuốc, tập xăm mình...
Hôm đó, đang giờ Lý, nó đang cố ra vẻ tỉnh táo để thầy không gọi, thì điện thoại nó reo... là số của mẹ Linh, cũng may nó chưa xóa hay chặn số này. Nó chạy thẳng ra giữa trường, ngồi bệch lên ghế đá.
- Alô, con nghe.
- Hưng hả con, giờ con đừng nghĩ gì hết, con tới đây nhanh đi. Linh sắp không qua khỏi rồi.
Chỉ nghe có thế. Nó chạy thẳng vào lớp, xin phép thầy.
- Lần tới nhớ tắt điện thoại Hưng nhé, đừng quấy rầy bạn bè trong lớp
- Thưa thầy, thầy cho em xin phép nghỉ hôm nay. Mai em sẽ chép phạt hết bài tập nộp cho thầy.
- Ở lại học đi, không thì ảnh hưởng tới hạnh kiểm đấy.
- Nếu em không về bây giờ, em sẽ không bao giờ tha thứ cho mình được nữa.
Rồi chẳng cần đợi thầy đồng ý, nó lục hộc bàn lấy cái áo khoát với bóp tiền, rồi phóng thẳng ra bãi xe. Bảo vệ có ngăn cản hỏi này nọ, nó mặc kệ, nó cứ phóng ra, nó chỉ biết nó cần phải về đó, gặp Linh gấp. Nó biết nó đã sai rồi.
-------------
Nó tới nhà Linh, không còn ai ở nhà cả. Nó gọi cho cô. Giọng cô khóc trong điện thoại
- Con tới phòng cấp cứu 115, nãy cô xúc động quá nên không nói. Mau đi con
Rồi nó lại phóng xe tới 115, cũng gần, nó chạy như bay, gần 10 phút thì tới. Nó tìm phong cấp cứu. Nó thấy cả nhà Linh đang ở đó, ai cũng khóc. Nó chạy thẳng vào, lao tới giường bệnh.
- Linh mất được 5 phút rồi. Tai nạng quá nặng, chấn thương lại quá nghiêm trọng. - bác sĩ ở đó vỗ vai nó.
- Linh đã cố gắng để đợi con tới... Linh muốn gặp con, muốn đưa cho con một thứ, muốn nói với con một câu, nhưng chắc,.......... - cô bật khóc, ôm lấy mình. Chú cũng vậy....
Gia đình Linh ở đó, ôm nhau khóc, nó cũng khóc. Tới giữa trưa thì làm thủ tục mang thi thể Linh về. Nó ôm em... chặt lắm. Nó không biết vì sao lại ra cơ sự này. Nó không hiểu...
Nó ở nhà Linh tới tối. Không nói gì. Nó chỉ ở đó, nhìn mãi tấm ảnh của em trên quan tài... Chợt, cô tới, ôm lấy nó, đưa cho nó một vật. Là chiếc nhẫn kỉ niệm của nó và em. Chiếc nhẫn đã được xỏ vào một sợi dây chuyền, là sợ dây chuyền bạc cô tặng năm đó mà em luôn đeo trên người.
- Lúc đó, Linh nói với cô là sau này, nếu con tới... thì cô hãy chuyển lời với con, là cho nó xin lỗi... Linh còn yêu con, yêu rất nhiều, con bé cũng biết con cũng còn như vậy. Tất cả chỉ là do sự hồ đồ của cô chú mà con bé mới như vậy. Cô chú đã tự hại con gái mình rồi...
Rồi cô lại ôm nó khóc. \"Cô xin lỗi, mong con hãy sớm vượt qua. Cô xin lỗi\".
Rồi một thanh niên tới đỡ cô... Là thằng Tuấn, thằng mà em giới thiệu là chồng sắp cưới. Thằng Tuấn đỡ cô vào nhà rồi ra gặp nó.
- Tụi mình đi làm 1 ly cafe đi, có vài chuyện tôi muốn nói với cậu.
- Còn gì để nói hả?
- Ừ, nhiều chứ. Chuyện cậu chưa bao giờ biết.
Nó đi theo thằng Tuấn, tới 1 cafe văn phòng, 2 đứa gọi 1 phòng riêng rồi vào trong đó.
- Xin lỗi vì đã nói dối cậu, thực chất tôi chỉ là anh họ của Linh thôi. Mẹ tôi với mẹ Linh là chị em ruột. 2 đứa tôi chẳng phải chồng sắp cưới gì cả.
- Là sao? Còn chuyện Linh và gia đình sắp ra Bắc để thăng tiến?
- Cũng là nói dối.
- Để làm gì? Nếu vẫn ở đây tại sao Linh lại muốn vứt bỏ mọi thứ như thế?
Thằng Tuấn thở dài, rít một hơi thuốc, uống 1 ngụm cafe, rồi nói với nó
- 5 ngày nữa là ngày cả gia đình Linh sẽ bay sang Mỹ nhập cư. Và dự tính sẽ chẳng bao giờ về lại VN nữa. Công ty của ba mẹ Linh cũng đã chuyển sang đó. Linh sẽ học, làm việc và có cuộc sống mới ở đó.
- Ừm.
- Linh không muốn cậu phải níu kéo một tình yêu xa, nó biết hoàn cảnh gia đình cậu hiện tại. Chuyện đi Mỹ là không thể, và nó cũng không muốn cậu vì nó mà phí hoài tuổi trẻ. Nó nhờ tôi đóng giả vai người yêu của nó. Nó muốn cậu đêm tất cả thù hận trút lên nó, để quên nó. Nó chấp nhận.
- ......
- Lúc cậu bỏ đi, Linh ôm mặt khóc suốt cả buổi chiều ở đó. Con bé đã lấy hết can đảm để nói với cậu, để cố tỏ vẻ bình thường cứng rắn với cậu. Nó thành công rồi, và đó là lúc nó được phép khóc. Không ai ngăn nó được...
- ......
- Rồi cứ mỗi ngày, nó đều lái xe tới những nơi cậu với nó hay đi, ngồi ăn ở những nơi cậu với nó hay ngồi. Nó đợi cậu tới... Đã nhiều lần tôi lén đi theo để đảm bảo con bé không làm gì dại dột, tôi thấy nó vấn ngồi đó, ngồi nhìn xa xăm, rồi lại ôm mặt khóc... Khóc xong lại về... Ngày nào cũng vậy.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |