Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi (chập 63)
Tác giả : Mr..Brad
Cuộc sống bình thường luôn là một trong những ước mơ từ hồi nhỏ của tôi...sáng thức dậy là có ngay bát cơm rang hoặc cơm nguội những khi ba má bận việc, vui vẻ ăn xong phóng xe hộc tốc đến trường cho kịp giờ, trưa tan học lại lóc cóc đạp xe thật nhanh về nhà để ba mẹ khỏi đợi cơm rồi cùng ăn với họ trong tiếng cười. Ngủ một giấc thật say đến chiều tỉnh dậy đi đá bóng hay tắm sông với đám bạn. Tới tối sau khi học bài xong thì vội vàng chạy ra ôm cái tivi, ngồi xem phim...cuộc sống cứ êm đềm trôi qua giống như bao đứa trẻ khác, ngây thơ vô ưu cười nói chẳng phải lo toan bất cứ điều gì. Tuổi thơ là quãng thời gian đẹp nhất của đời người...chẳng biết mọi người thế nào, còn theo cá nhân tôi nghĩ là vậy. Tôi biết đó mãi là mơ ước, phép màu chỉ có trong truyện cổ tích nơi mà mấy ông bụt bà tiên luôn là người ban phép...chấp nhận là điều tôi đã học được trong suốt quãng thời gian từ nhỏ đến nay. Thực sự khi một đứa trẻ được sinh ra thì đã không có quyền lựa chọn ba mẹ, gương mặt mình, hoàn cảnh gia đình và nhiều thứ khác nữa...vậy nên phải chấp nhận hiện thực. Những đứa trẻ may mắn sẽ có một khởi đầu tốt đẹp còn nếu thiếu may mắn cũng đừng ngồi đó than trách số phận hay ông trời sao bất công không cho nó sinh ra trong một gia đình giàu có hơn hoặc đại loại như vậy. Đến tận bây giờ thỉnh thoảng khi nhìn những đứa khác vui vẻ cười đùa bên ba mẹ của chúng thì trong lòng tôi vẫn cảm thấy có chút gì đó ghen tị...chẳng qua mình kém may mắn vậy thôi, luôn dặn lòng như thế. Để rồi thời gian trôi đi cùng với nó là bao nhiêu nỗi lo, những sóng gió...thay vì được vui đùa bên đám bạn thì tôi phải đi rửa bát tại quán phở, nhặt lon bia thậm trí là bới tung thùng rác nhà người khác để tìm một thứ gì đó có thể bán ra tiền, quãng thời gian u tối...lớn lên cùng với bao nhiêu biến cố, nước mắt đã cạn từ lâu vì tôi nhận ra có khóc bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng chẳng thể thay đổi được sự thật tàn khốc. Con người ai cũng phải chết, chỉ là sớm hay muộn thôi vì đó là quy luật bất biến của cuộc sống, không ai có thể thay đổi được...chết là hết nhưng để lại cho người còn sống vô vàn nỗi đau và tôi phải hứng chịu điều đó giày vò hằng đêm. Ông trời không bao giờ triệt đường sống của con người vì bên cạnh tôi luôn có rất nhiều bạn bè thân thiết và những người con gái hết lòng yêu thương mình. Nhưng chó chết thay chính tôi lại là kẻ luôn làm cho họ phải đau khổ. Sau bao nhiêu năm cố gắng để rồi hôm nay ngồi nhìn lại..chẳng có gì, vẫn vậy, vẫn lang thang nay đây mai đó...một cuộc sống bất định nó hợp với tôi thì phải.
Cơm áo gạo tiền cuốn tôi vào những lo toan, tính toán thậm trí là mưu mô lừa gạt để tồn tại...dẫm đạp lên kẻ khác trước khi họ có cơ hội dìm mình xuống bùn lầy, sẵn sàng giở mọi thủ đoạn bất chấp tất cả để đạt được mục đích, nghe thì có vẻ đểu cáng nhưng đó là sự thật, bản chất thật sự của cái cuộc đời chó chết này nó là vậy, ẩn dấu dưới ánh đèn hào nhoáng của những kẻ luôn mộng mơ và màu hồng là màu sắc họ yêu thích. Với tôi thì cái cuộc đời này nó chỉ có một màu duy nhất đó là đen...màu của bóng tối và địa ngục. Đôi lúc tự hỏi mình là ai? Đang làm thứ chết tiệt gì thế này...tội lỗi khiến tôi không thể quay đầu lại được, càng ngày càng lún sâu vào vũng bùn do chính mình tạo ra..để được gì, chẳng gì cả.
Quay trở lại buổi tối hôm đó đi xem phim cùng T...toàn những chuyện lạ lùng xảy ra. Trên đường đưa T về nhà mà đầu óc tôi không khỏi suy nghĩ đến chúng...
_ Anh..anh đi đâu vậy? Qua nhà em rồi kìa! - T vỗ vào vai tôi rồi nói lớn.
_ Ơ vậy à...anh xin lỗi! - tôi giật mình lúng túng trả lời rồi nhanh chóng quay đầu xe lại.
_ Anh có chuyện gì à? Nói cho em biết đi.
_ Không em à...chỉ là chút rắc rối trong công việc ấy mà
_ Không phải chỉ vì công việc đúng không anh?
_ Sao em lại nói vậy?
_ Em biết anh đang nghĩ đến điều gì? Có lẽ bây giờ là thời điểm thích hợp để cho anh biết một chuyện...mình ra ghế đá ngoài kia ngồi đi anh.
_ Có quan trọng lắm không em?
_ Liên quan đến chị L
T nói dứt lời khiến tôi ngạc nhiên ngoái lại nhìn, liệu có chuyện gì về chị mà tôi không biết...khá là tò mò nên tôi chạy xe lên một đoạn rồi dừng lại, lúc đó đã khá muộn nên chỗ này vắng vẻ và yên tĩnh, hai đứa xuống xe đi bộ thong dong và rồi T kéo tôi ngồi xuống ghế đá ở gần đó. Lúc lâu mà chẳng thấy T nói gì nên tôi chủ động mở lời trước.
_ Chuyện em muốn nói với anh là gì vậy?
_ Um..đáng lẽ ra chuyện này anh đã biết từ lâu rồi nhưng có lẽ bởi vì tại anh quá ngốc - T không nhìn tôi mà hướng mắt nhìn xa xăm vào khoảng không.
_ Lại ngốc...em không còn từ nào hay hơn à?
_ Anh không ngốc mà rất ngốc thì đúng hơn...
_ Chuyện em muốn nói đó à?
_ Hihi...em nói ra chắc chắc anh sẽ sốc và không tin nhưng điều đó lại hoàn toàn là sự thật.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |