“Đợi…đợi em …một tí. Em sang giờ?”
Nói xong, em cúp máy chạy ù vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân sau đó vớ tạm cái áo trắng bỏ vào balo, mặc chiếc quần dài vàoẵm luôn đôi giày rồi phóng ra xe. Vừa bước xuống lầu gặp bố mẹ đang chuẩn bị đi tập thể dục thấy em hối hả nên gọi giật lại
“Này! Mới sáng ra mà chạy đi đâu như ma đuổi thế con?”
“Dạ…Dạ…con..đi cưới vợ” – Nói xong em chạy thẳng, để lại bố mẹ đứng nhìn thằng con đang phóng xe đi như không tin vào tai mình.
Đến nơi thì cũng 6h kém. Vừa mới gặp bị ổng tố cho vài phát vào đầu. Đau vãi Nhưng ngày vui của ổng thôi thì không chấp. Chạy vào phòng ủi lại cái áo trắng và cái quần, xin thêm ổng tí gel vuốt tóc nữa rồi thắt lên cổ cái nơ đỏ choẹt. Bảnh vờ lờ, kiểu này dàn nhận quả nhà gái có mà cười tít mắt cơ mà trông hơi ngựa
Ăn uống xong xuôi thì xuất phát. Cũng chẳng có gì đặc biệt cho lắm ngoài chào hỏi nhau, rước râu về cúng bái rồi hai bên họ hàng lên phát biểu và trao cho con cái vàng bạc gì đó đeo đầy cả tay. Hai anh phó nháy thì chụp ảnh lia lịa nhìn chóng cả mặt. Xong xuôi thì kéo nhau ra ngoài nhà hàng làm bữa liên hoan và cuối cùng thì giải tán, nhà ai người đấy về.
Tả thì nhanh vậy đấy nhưng mà phải đến tận 3h chiều em mới lết được cái thân về nhà. Thả mình xuống cái nệm êm ái, lục tay lấy cái điện thoại mở bản nhạc mình yêu thích (Mãi mãi – Lam Trường) rồi nằm nghỉ một lát. Mà lạ, hễ cứ mỗi lần nghe bài này em lại nhớ đến Linh (ex), nhớ da diết luôn ấy. Có lần hình như em kể với các thím rằng ngày xưa 2 đứa đều thích nghe bài này rồi những lần trốn học em ngồi đàn cho cô ấy nghe rồi hứa hẹn về tương lai. Thế mà giờ đây mỗi đứa ở một nơi, cách xa nhau cả nghìn cây số, cũng đã có cơ hội để đến với nhau thế nhưng lại gạt bỏ vì lòng tự trọng cao. Nghĩ lại thấy buồn cười nhưng cũng chẳng biết làm sao giờ. Quá khứ vẫn chỉ là quá khứ thôi thì hãy để cho nó ngủ yên
Đứng dậy vươn vai rồi kiếm một bộ quần áo vào tắm. Trưa mai phải đi đám cưới ông anh, lại tốn mấy xị nữa rồi đây, lương tháng chưa nhận, tiền bố mẹ cũng cho ít dần đi. Xong cái đám cưới này chắc nhịn đói từ giờ cho đến cuối tháng quá
Tiếng điện thoại vang lên, là thằng Huy gọi. Nó rủ em đi đá bóng nhưng mệt quá nên đành từ chối. Giờ quả thật em chỉ muốn vùi vào chăn ngủ cho đã. Nhìn đồng hồ thấy còn 2 tiếng nữa mới đến giờ đi làm, ngủ một giấc vậy là đủ rồi. Em hẹn báo thức, quàng cái khăn của My lên cổ hít lấy cái hương thơm trên chiếc khăn ấy rồi chui lên giường, cái se lạnh của chiều phố núi nhanh chóng đưa em vào giấc ngủ
Thức dậy thay quần áo đi xuống nhà đã thấy hộp cơm của mẹ làm sẵn để trên bàn. Giờ này nhà không có ai, chắc mẹ lại chạy ra quán rồi. Vừa rồi bị ốm lại được mẹ chăm sóc chu đáo nên cũng cảm thấy khỏe ra mấy phần. Phải nhanh hồi phục thì mới có sức kiếm dâu cho mẹ chứ
“Em chào anh”
“Ừm! Đến rồi hả? Mày vào thay đồng phục đi rồi ra đây tao nhờ tí?”
“Chuyện gì vậy anh?”
“Nửa tiếng nữa đi với tao ra ngoài tiệm điện mua mấy cái bóng đèn với đặt cây thông trước đi. Sắp đến Noel rồi
“Ủa? Sớm vậy anh. Còn hơn cả tháng nữa mà?”
“Phải làm từ giờ đi là vừa, cuối năm bận lắm thời gian đâu mà trang trí. Thôi đừng hỏi nữa. Vào thay đồ nhanh lên”
“Vâng”
Hai anh em lượn khắp phố mua được một mớ dây đèn và bóng các loại. Còn đặt được cả cây thông và đồ trang trí nữa. Ông anh này lo sớm thật đấy cứ như em chắc phải đến gần 20 tháng sau mới chuẩn bị quá. Tầm nhìn quản lý có khác
Tầm khoảng 8h tối thì trời lại mưa bụi, không to nhưng cũng đủ làm cho người ta đủ ướt. Mưa cộng với gió lạnh như làm tăng cái rét lên thêm mấy lần. Thấy thời sự báo tối này phố núi nhiệt độ xuống còn 14. Mới có vậy thôi mà em đã cảm thấy như muốn chết cóng rồi thì không biết các thím ngoài bắc phải chịu sao nữa.
Hết giờ, dọn dẹp xong xuôi em phi xe về nhà ngủ. Sáng mai với cái tình trạng thời tiết này chắc chỉ có ở nhà ngủ đông đợi đến trưa quá.
Tiếng chiếc xe phân khối lớn ở bên ngoài làm em tỉnh giấc. Dụi mắt nhìn lại đồng hồ thấy mới có 3h sáng. Định mệnh thằng trẩu nào đêm tối không để cho người ta ngủ mà cứ rú ga ầm ầm ngoài đường. Với tay lấy chiếc điện thoại để trên bàn thì em thấy một số lạn hắn tin tới cho em chỉ với 3 chữ: “Anh tồi lắm”
Nhắn tin gửi lại thì không thấy rep, chắc nghĩ của bé rau bị thằng họ Sở nào chăn nên nhắn tin uất ức chửi thôi. Lưu lại sau này có gì liên lạc sau vậy
Sáng hôm sau em đến phòng tập. Mấy thanh niên ở đó nhìn em như thằng sinh vật lạ. Có đứa còn mỉa mai suốt ngày dính với gái nên quên anh em. Em chỉ cười hehe rồi tập. Có mấy tuần nghỉ thôi mà cục tạ bưng không nổi. Mấy thanh niên kia lại được thể châm biếm tiếp
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |