Họ bước vào tập đoàn, đã thấy một bầu không khí rất lạ, nhiều người tụm lại to nhỏ với nhau, không khí vốn rất nghiêm túc bỗng trở nên náo nhiệt, Bạch Khiết phải đằng hắng mấy cái rõ to các nhân viên mới chịu tách ra.
- Có chuyện gì thế trưởng phòng Giang? Trong giờ làm việc mà anh để nhân viên như thế hay sao?
Bạch Khiết liền gọi Trần Cảnh Giang lại nhắc nhở, anh này vội vàng ra lệnh cho mọi người giải tán.
- Tôi cảnh cáo, dù trời có sập xuồng cũng không được ngơi làm việc, còn một lần như thế nữa…
Giọng Bạch Khiết lạnh tanh uy quyền, dù chỉ là thư ký của chủ tịch nhưng quyền hành của cô không ai không biết, bên cạnh Vương Giang vẫn đứng im lặng, Triệu thiên Kỳ thì lộ vẻ tò mò nhưng không dám hỏi. Trần Cảnh Giang líu ríu vâng dạ, ngay lập tức không khí trở nên nghiêm túc.
- Chị lời hại thật đấy!
Thiên Kỳ không nén được nói nhỏ. Bạch Khiết mặt vẫn lạnh tanh nhưng ánh mắt lại có nét cười, ba người nhanh chóng lên phòng chủ tịch. Vừa bước vào, Triệu Thiên Kỳ đã trố mắt quên cả chào hỏi, thậm chí cả Vương Lâm và Bạch Khiết cũng không giấu nổi vẻ bất ngờ.
Một cô gái trẻ có đôi mắt to trong sáng, gương mặt xinh đẹp đầy nét ngây thơ đang ngồi trên ghế sofa nghịch mấy tờ giấy, mái tóc dài vén sang hai bên, vừa thấy ba người, cô liền đứng lên giơ tay chào.
- Chị dâu!!!
Triệu Thiên Kỳ sửng sót kêu lên.
- Hi hi, lâu quá mới gặp em! – Cô gái ấy chính là Dương Mẫn.
- Em ngồi xuống đi! – Triệu Thiên Minh lạnh lùng buông tập tài liệu xuống, gương mặt lạnh tanh.
- Chào chủ tịch. – Vương Lâm và Bạch Khiết bây giờ mới sực nhớ cúi chào, rõ ràng họ cũng bị bất ngờ lắm.
Dương Mẫn nhìn Thiên Kỳ cười toe toét, rõ ràng là có nhiều điều muốn nói lắm.
- Anh! – Cô gọi nhỏ.
Anh nhìn cô, Dương Mẫn liền đưa ngón tay chỉ chỉ ra ngoài của ý nói “Em ra ngoài nhé!”, anh liền gật đầu, ngay lập tức cô mỉm cười nắm tay Triệu Thiên Kỳ kéo ra ngoài.
Bạch Khiết không khỏi bất ngờ, là người tinh ý làm làm sao cô không nhận ra, nhưng mà…
Anh nhanh chóng đi vào đề tài chính, ánh mắt anh đôi lúc lại nhìn về phía cửa.
Lại nói về Dương Mẫn, cô gặp lại Triệu Thiên Kỳ thì rất vui vẻ. Cô kéo anh ra ngoài tíu tít hỏi han rằng dạo này ra sao, công việc thế nào.
- Trời ơi, chị hỏi từ từ thôi!
- Gặp em chị vui quá, mà dạo này bận quá hay sao mà ít liên lạc với chị thế?
- Ừ, em hơi bận.
Anh cười, lòng nhẹ nhõm lạ thường, lúc nãy nhìn Dương Mẫn ngồi bên anh trai mình, khong hiểu sao lòng anh lại phẳng lặng như thế, dường như anh chỉ mới vừa nhận ra họ quả thực rất đẹp đôi.
- Em cười cái gì vậy? – Cô nhìu mày nhìn anh.
- Không, hì hì, thế chị mới đi trăng mật về hả?
- Ờ! – Nói đến đây Dương Mẫn xụ mặt. – Nghĩ sao người ta nói tuần trăng mật mà anh Minh đưa chị đi có hai ngày.
Cô đưa hai ngón tay lên vẻ mắt ấm ức hết sức.
- Hì hì.
- Đã thế chị rủ đi chơi chả thèm đi, toàn ôm cái laptop. – Nói đến đây cô có vẻ ấm ức lắm.
Anh vẫn thấy cô như thế, vừa hồn nhiên lại vừa đáng yêu.
- À, có mua quà cho em nè, he he!
Dương Mẫn đang xụ mặt bây giờ lại tươi cười thò tay vào túi quần làm vẻ thần bí lắm rồi lôi ra hình một thằng người gỗ.
- Cho em đó!
- Cảm ơn chị. – Nhận lấy món quà, lòng anh bỗng cảm thấy xúc động, hóa ra cô vẫn luôn nhớ đến anh…
Hai người đang cao hứng trò chuyện thì một âm thanh lạnh tanh cắt ngang.
- Về chưa?
- Daaaaaaaaaạ….
Dương Mẫn dài giọng lè lưỡi.
- Thôi chị về đi, cảm ơn chị nha, thằng nhỏ dể thương lắm.
- Ờ, bai em.
Nói rồi cô vội vàng chạy theo Triệu Thiên Minh.
- Đợi em với!
Vừa nói cô vừa túm lấy tay anh, anh liền giật tay ra nhăn mặt.
- Em đừng có làm thế ở đây!
- Làm cái gì? Em có làm cái gì bậy bạ đâu mà không cho! – Cô nghênh mặt thách thức. – Em cứ nắm tay anh đấy!
- Kệ em!
Anh thở dài để yên tay mình trong tay cô. Dương Mẫn mỉm cười tựa đầu vào vai anh. Anh mỉm cười cam chịu.
- Sao mà ông trời cho anh cưới phải em thế không biết! – Anh thở dài.
- Sao? Ý anh chê em phải không? – Cô tự ái dâng trào buông tay anh ra đi thẳng một mạch.
- Ể, sao tự ái nhanh thế! – Anh bật cười níu tay cô lại.
- Hứ!
- Ý anh không phải thế… - Anh xoa đầu cô. – Lần sau thấy cấp dưới của anh thì đừng có đứng lên chào, với lại có chào cũng đừng có đưa tay ra vẫy vẫy nhìn…
Nói rồi anh làm bộ đưa tay ra vẫy vẫy, Dương Mẫn bị anh làm cho phì cười.
- Biết rồi, em nhà quê! Thế anh phải dạy cho em “thành phố” lên chứ!
- Haiz… - Anh làm bộ thở dài. – Anh lại thích vợ anh nhà quê hơn, được không?
- Được, hí hí!
Cuối hành lang dài, một người lặng lẽ đứng nhìn tất cả.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |