Cây cầu nối liền với những người láng giềng của họ là nghi thức đêm thứ hai. Việc Douglas Schiffer là một bác sĩ và cùng làm việc với Edward tại bệnh viện làm họ càng gần gũi hơn.
Mary và Edward cùng rời khỏi ngôi nhà, đầu cúi xuống vì cơn gió tàn nhẫn. Edward phóng mình vào trong chiếc Ford Cranada của chàng và đưa mắt nhìn Mary leo lên sau tay lái của chiếc xe Camionnette.
- Xa lộ có lẽ nhiều băng đấy, – Ellison gọi. – Hãy lái cẩn thận!
- Anh cũng thế nhé!
- Nàng gửi cho chồng một nụ hôn gió và hai chiếc xe chạy ra khỏi ngôi nhà. Edward hướng về bệnh viện và Mary về phố Manhattan nơi Trường đại học toạ lạc, cách đấy 16 dặm.
Hai người đàn ông trong một chiếc xe đậu cách nhà Ashley độ phân nửa khu nhà nhìn hai chiếc xe chạy đi. Họ đợi cho đến khi những chiếc xe khuất dạng.
- Đi thôi.
Họ lái đến ngôi nhà kế nhà Ashley. Rex Olds, người tài xế, ngồi trong xe trong lúc người bạn đồng hành bước đến cửa trước và bấm chuông.
Cánh cửa được một người phụ nữ nước da bánh mật khoảng 35 tuổi mở ra.
- Thưa ông. Tôi có thể giúp gì cho ông?
- Bà Douglas Schiffer?
- Vâng…
Người đàn ông đưa tay vì túi áo khoác và lấy ra một thẻ chứng minh.
- Tên tôi là Donald Zamlock. Tôi đang làm việc trong cơ quan an ninh Bộ Ngoại giao.
- Chúa ơi! Đừng bảo tôi rằng Doug đã cướp nhà băng!
Người nhân viên mỉm cười lịch sự.
- Không, thưa bà. Không phải chúng tôi muốn biết điều ấy. Tôi muốn hỏi bà một ít câu hỏi về người láng giềng của bà, bà Ashley ấy.
Bà ta bỗng nhìn ông lo ngại.
- Mary à? Bà ấy thể nào?
- Tôi có thể vào nhà không?
- Vâng. Dĩ nhiên! – Florence Schiffer đưa ông ta vào phòng khách.
- Mời ông ngồi. Ông thích dùng cà phê không?
- Không, cám ơn. Tôi chỉ làm tốn vài phút của bà thôi.
- Tại sao ông lại hỏi về Mary?
Ông ta mỉm cười trấn an.
- Đây chỉ là một cuộc điều tra thường lệ. Bà ấy không bị nghi ngờ làm điều gì sai quấy đâu.
- Tôi hy vọng là không! – Florence Schiffer phẫn nộ. – Mary Ashley là một trong những người tốt nhất mà ông đã từng gặp đấy. – Bà nói thêm. – Ông đã gặp bà ấy chưa?
- Không, thưa bà. Cuộc viếng thăm này có tính cách mật, và tôi sẽ cảm kích nếu bà giữ nó như thế. Bà đã biết bà Ashley được bao lâu rồi?
- Khoảng 13 năm. Kể từ ngày bà ấy dọn đến ở bên cạnh.
- Bà nói rằng bà biết rõ bà Ashley chứ?
- Dĩ nhiên rồi. Mary là bạn thân nhất của tôi.
- Bà ấy và chồng có hoà thuận với nhau không?
- Ngoài Douglas và tôi ra, họ là đôi vợ chồng hạnh phúc nhất mà tôi đã từng gặp. – Bà ta suy nghĩ một lúc. – Tôi nói lại. Họ là đôi vợ chồng hạnh phúc nhất mà tôi đã từng gặp.
- Tôi biết rằng bà Ashley có hai đứa con. Một đứa con gái 12 tuổi và một đứa con trai 10 tuổi phải không?
- Đúng đấy, Beth và Tim!
- Bà có cho rằng bà ấy là một người mẹ tốt không?
- Bà ấy là một bà mẹ vĩ đại. Cái gì…
- Bà Schiffer, theo ý kiến bà, bà Ashley có phải là một con người vững vàng về tình cảm không?
- Dĩ nhiên rồi!
- Bà ấy không có những vấn đề tình cảm mà bà biết được chứ?
- Chắc chắn là không!
- Bà ấy có uống rượu không?
- Không. Bà ấy không thích rượu.
- Còn về ma tuý thì sao?
- Thưa ông, ông đã đến nhầm thành phố rồi. Không có vấn đề ma tuý tại thị trấn Junction chúng tôi.
- Bà Ashley kết hôn với một bác sĩ à?
- Vâng!
- Nếu bà ấy muốn có ma tuý…
- Ông mất trí rồi. Bà ấy không dùng ma tuý. Bà ấy không khịt mũi và cũng chẳng lên cơn.
Ông ta dò xét bà một lúc.
- Hình như bà biết tất cả những từ chuyên môn.
- Tôi có xem Miami Vice, như mọi người khác. – Florence giận dữ – Ông còn câu hỏi nào khác nữa không.
- Ông của Mary Ashley sinh ra ở Rumani. Có bao giờ bà nghe bà ấy thảo luận về Rumani không?
- Ồ, có một lần bà ấy kể những câu chuyện mà ông của bà ấy kể cho bà ấy nghe về đất nước cũ. Ông của bà ấy sinh ra tại Rumani nhưng cụ đã đến đây lúc còn thanh xuân.
- Bà có bao giờ nghe bà Ashley bày tỏ một ý kiến tiêu cực về chính quyền Rumani hiện tại không?
- Không. Tôi không nhớ được.
- Một câu hỏi cuối cùng. Bà có bao giờ nghe bà Ashley hoặc bác sĩ Ashley nói điều gì chống lại chính phủ Hoa Kỳ không?
- Tuyệt đối là không?
- Vậy theo ước tính của bà, cả hai đều là những người Mỹ trung thành chứ?
- Ông muốn đánh cuộc không. Xin vui lòng cho tôi biết…
Người đàn ông đứng dậy.
- Tôi muốn cám ơn vì thời giờ của bà, bà Schiffer. Và tôi muốn khẳng định với bà rằng vấn đề này có độ mật khá cao. Tôi sẽ cảm kích nếu bà không thảo luận điều ấy với bất kỳ một ai – ngay cả chồng bà cũng thế!
Một lát sau, ông đi ra cửa. Florence Schiffer đứng dậy chăm chú nhìn theo ông ta.
- Tôi không tin rằng cả chuyện này cũng đã xảy ra. – Bà ta nói lớn.
Hai nhân viên lái xe xuống đường Washington và chạy về hướng Bắc. Họ đi ngang qua một bảng dán thông cáo có ghi “Hãy vui lên trên phần đất Ah!”
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |