Có lẽ đây là lần đầu tiên Kim chứng kiến sự tức giận thực sự của Karo. Anh gắt lên đầy bực bội rồi đi thẳng ra ngoài. Cô cũng không biết hành động của mình có quá đáng quá không. Nhưng mà chính Karo mới là người gây chuyện trước.
Bê nồi cơm ra bàn, Kim khựng lại khi thấy trong nồi đầy ắp cơm. Kiểu như Karo cho cả bốn lon gạo vào vậy.
- Anh nấu mấy lon thế?
- Tôi cũng không biết. Tôi đổ đầy ngang cái vạch kia thôi.
- Trời đất ơi! Một người ăn mà anh nấu như cho cả làng ăn thế!
Không kìm lòng được, Kim hét toáng lên. Từ nhỏ đến lớn cô chúa ghét sự phung phí. Nhất là phung phí về đồ ăn.
- Tôi sẽ ăn hết.
Karo nói chắc chắn như đinh đóng cột rồi chạy vào trong bếp lấy ra một cái chén nữa.
- Anh làm gì thế?
Kim thắc mắc trước gương mặt đầy nguy hiểm của Karo.
- Ăn một mình buồn. Với lại cô phải ăn cùng tôi thì nồi cơm này mới hết được.
Anh chàng đặt chén cơm đầy vun trước mặt Kim, sau bao nhiêu nỗ lực cũng cố gắng mỉm cười để lấy lại sự hòa bình cho ngôi nhà.
- Em không ăn. Anh ăn một mình đi!
Dù lòng đã hơi nguôi ngoai nhưng cô vẫn cố chấp không tha thứ. Đâu phải dễ dàng gì bỏ qua như vậy được.
- Thôi. Lớn rồi. Bỏ qua được gì thì bỏ qua.
Karo tiếp tục xuống nước năn nỉ.
- Không! Anh ăn đi! Em vào phòng đây.
Đống thức ăn trên bàn đang mời gọi dạ dày của Kim, lời nói mang tính chất xin lỗi của Karo cũng khiến Kim xuôi xuôi phần nào, nhưng lòng tự trọng và cục tự ái to đùng trong cô vẫn chưa chịu xẹp xuống. Kim lén nuốt nước bọt rồi đứng dậy rời khỏi bàn.
Một giây…
Hai giây…
Ba giây…
- Tôi xin lỗi!
Ba từ thốt lên một cách đầy khó khăn của Karo làm Kim dừng lại, cô tròn mắt quay lại nhìn. Anh chàng ngồi yên như tượng trên ghế, mắt nhìn thẳng về phía trước, thái độ rất nghiêm túc.
Không hiểu sao Kim thấy mặt mình ửng đỏ. Đó chẳng qua chỉ làm một câu nói bình thường thôi mà. Làm sao lại phải đỏ mặt vậy chứ?
- Nghe thấy rồi thì ngồi xuống ăn đi! Tôi đợi cô nãy giờ rồi!
Một chút cáu bẳn, Karo giở giọng rên rỉ. Kim chớp chớp mắt vài giây rồi mỉm cười quay lại bàn ăn. Tất nhiên cô cũng chẳng muốn nhịn thêm một buổi nữa. Không có cơm trong người Kim thấy cơ thể cứ rũ rượi cả ra.
Nhưng điều khiến cô hân hoan nhất chính là lời xin lỗi khó khăn mà chân thành của Karo. Nhìn anh cô biết anh không phải tuýp người nói ra những câu đó một cách dễ dàng.
- Anh ăn ngon nha!
Kim chủ động nối lại mối quan hệ bằng nụ cười tươi rói. Dù gì sự cố gắng của Karo cũng đã là một thành công đối với cô.
Và rồi không khí trong nhà đã trở về trạng thái bình thường, không còn sống gió mây mù nào nữa. Những dây hoa hồng leo lại như tươi màu hơn, rạng ngời. Thế mới biết khi con người sống với nhau, chỉ cần đôi bên nhường nhịn một chút thì sẽ êm thấm và thoái mái rất nhiều. Trong mọi tình huống, đừng nên cố làm khó nhau khi vẫn còn có thể bỏ qua cho nhau. Yêu thương luôn dễ hơn là thù ghét hờn dỗi. Trái tim chúng ta cũng thích điều đó!
- Mà này…
Kim ngẩng lên nhìn Karo khi miệng đang nhai nhồm nhoàm cơm. Lúc này thì cô chẳng còn ý tứ gì nữa cả. Nhịn một bữa làm cho dạ dày Kim trở nên tham lam hơn mức nào hết. Thêm vào đó những chuyện buồn xảy ra liên tục khiến cho cô chỉ muốn ăn và ăn thật nhiều mà thôi.
- Cái bớt trên ngực cô là…
Chưa đợi Karo nói hết câu, Kim đã phụt ra tất cả cơm có trong miệng vì quá sốc. Làm sao anh chàng lại có thể hỏi câu đó một cách thản nhiên và trần trụi trước mặt cô như vậy được nhỉ? Chẳng nhẽ việc nhìn thấy cơ thể cô khiến anh thích thú đến mức ấy sao? Ít ra cũng phải nghĩ cho tâm trạng của cô chứ!!!
- Thật là quá đáng mà!!! Sao lúc nào anh cũng muốn em phải xấu hổ thế??? Anh ăn một mình và tự dọn luôn đi!!!
Kim phát bực, đứng dậy nói một tràn rồi chạy vào phòng đóng sập cửa lại. Karo xị mặt xuống. Trời đánh còn tránh bữa ăn. Lần này thì đúng thật anh đã sai rồi.
Nhìn chén cơm của Kim vẫn đang con dở, Karo thở dài. Cả căn nhà lại chìm vào không khí chiến tranh…
Ôi thật khó để cân bằng các mối quan hệ!
***
Hôm nay là ngày thứ bảy, theo như mọi người vẫn thường nói, thứ bảy máu chảy về tim. Còn Kim thì đã lâu lắm rồi không còn cái khái niệm hẹn hò yêu đương nữa.
Tính ra thì cô cũng đã từng thích, rất thích một người…
Năm năm trước…
Lúc ấy Kim vẫn chỉ là một cô bé mười lăm tuổi ham chơi và mơ mộng. Tuy luôn tự ti với ngoại hình của mình nhưng Kim vẫn có những tình cảm chân thành giành cho người khác giới. Đới với lứa tuổi đó, tình yêu là khái niệm còn quá xa vời, mọi rung động chỉ dừng lại ở thích nhiều và thích ít. Hay nói bóng bẩy hơn là một sự cảm nắng nhè nhẹ.
Trong một lần đi du lịch với bố mẹ, Kim vô tình quen anh. Lúc ấy anh đã mười tám tuổi. Hai người gặp nhau khi cô bị lạc gia đình trong vườn thủy cung, và anh là người đã giúp cô tìm lại bố mẹ.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |