Mãi một lúc sau Kim mới nhận ra Karo không còn đứng bên cạnh mình. Một chút hoảng hốt, cô chạy đi tìm, vừa đi vừa rảo mắt nhìn trong rất đông những người trước mặt. Kiểu gì anh cũng sẽ mắng cô cho mà xem. Kim không biết bản thân cũng thuộc dạng mải chơi như thế.
- Ối!
Tiếng hét nhỏ của ai đó mà Kim vừa va vào. Ánh đèn chập chờn với vô số người bước qua bước lại làm Kim không kiểm soát được vị trí.
- Ơ! Tôi xin lỗi!
Kim ngẩng lên nói bối rối…
Nhưng rồi mọi thứ tắt ngúm lại trước khi những lời thoại tiếp theo được phát ra. Kim thấy mắt mình như mờ hẳn. Ai trước mặt cô thế này?
Gương mặt ấy, từng đường nét đã hằn sâu trong ký ức của Kim. Từng chút, từng chút một. Như một vết xăm rộng trên trái tim đã hao mòn đi vì tình yêu đầy lầm lỡ. Quá khứ đã ngủ yên, đã chôn vùi trong suốt năm năm, sao bỗng dưng lại ùa về đột ngột như vậy chứ?
Kim thấy choáng váng…
Người đối diện với Kim tỏ ra vô cùng ngạc nhiên trước thái độ sửng sốt của cô. Anh ta quơ quơ tay để làm cô tỉnh mộng:
- Này! Cô bé! Sao thế?
Giọng nói ấy lại tiếp tục khiến Kim thấy gai ốc nổi lên rần rần. Nỗi nhớ, sự kinh sợ cứ thế lần lượt bóp nghẹt trái tim cô. Một giây đứng yên, Kim bỏ chạy. Đôi chân cứ cuống quýnh cả lại. Cảm giác như nền đất đang dần dần nứt nẻ ra.
Và rồi bất ngờ này nối tiếp bất ngờ khác, Kim ngỡ ngàng khi nhìn thấy thêm một gương mặt quen thuộc đang ngồi trước mặt, bên cạnh là rất nhiều cô gái xinh đẹp đang cười nói lôm xôm.
- Nguyễn Tâm…
Kim bật lên cái tên đó một cách vô thức. Dường như đôi mắt cô đang muốn chối bỏ đi những thứ mà cô đang nhìn thấy. Vậy là sao? Nguyễn Tâm, cậu lớp trưởng hiền lành với nụ cười tỏa nắng ấy không những là một người chuyên đi cô lập kẻ khác mà còn là một tay ăn chơi sành điệu nữa ư?
Làm sao có thể?
Nguyễn Tâm lúc này đây vẫn đang mải mê với những cuộc trò chuyện cùng đám bạn gái xung quanh, nhưng cũng đã kịp phát hiện ra Kim khi vô tình ngẩng mặt lên.
Một cái nhíu mày đầy căng thẳng…
Anh thả ly rượu đang cầm trên tay xuống bàn, một hành động để kiềm chế lại sự bị động của mình.
Dù trái tim Kim vẫn đang còn quá tải vì phải hứng chịu quá nhiều thứ cảm xúc khác nhau nhưng nó vẫn đủ sức để điều khiển cô phải nhanh chóng rời đi chỗ khác. Trái tim bảo rằng ở đây không phải là nơi phù hợp với cô.
Và Kim lại tiếp tục chạy đi, bỏ lại đằng sau những gương mặt đã khiến cái gọi là yêu thương trong lòng cô tan vỡ…
Bước ra khỏi nơi đầy âm thanh và màu sắc ấy, Kim thấy lạc lỏng và mất phương hướng. Cô nhìn xung quanh. Nơi đâu cũng có ngã rẽ, nơi đâu cũng có bóng tối. Mọi thứ sao bất chợt bế tắc như thế này???
Đi lửng thửng trên con đường vắng, Kim chẳng suy nghĩ được gì nhiều vì có quá nhiều thứ đang xuất hiện trong đầu cô. Toàn là những thứ gây nhức mỏi tâm trí. Một người từng là tri kỷ, cũng từng là kẻ thù đột ngột xuất hiện, một người từng là bạn tốt, từng là mẫu hình lý tưởng cũng đùng đùng có mặt trong một diện mạo hoàn toàn khác. Và người cần thì lại biến đâu mất. Kim cầm điện thoại, nhấn vào danh bạ, chẳng có số của ai. Ngay cả của Karo.
- Karo ơi! Anh ở đâu?
Bất chợt Kim gọi lớn. Cô ghét cái cảm giác một mình lang thang như thế này lắm. Cô không thích. Cô không muốn. Cô không chấp nhận được. Giờ đây cô cần có một người ở bên, một người cho cô bờ vai để có thể gạt đi những tâm tư đầy sóng gió trong lòng.
Trả lời lại Kim chẳng có gì ngoài sự im ắng của cỏ cây và những cơn gió chốc chốc lại khiến cơ thể rùng mình vì lạnh buốt.
Một đám người nhốn nháo chạy lại phía Kim khiến cô giật mình và núp vội vào bụi rậm bên đường. Ở cái nơi này, trong cái giờ này, nguy hiểm tập trung nhiều nhất.
Qua ánh sáng của cây đèn điện trên cao hắt xuống, Kim nhìn thở nhìn. Đám người đó khoảng năm sáu người, đều là nam giới. Nhìn thái độ của họ rất lén lút và đáng nghi. Đến khi tên cuối cùng trong số họ chạy khuất hẳn thì cô mới dám bước ra, một cách đầy thận trọng.
Ban đêm đường phố thật là nguy hiểm biết bao!
Định bụng quay lại đường lớn để tìm một nơi nào đó có nhiều ánh sáng và đông dân, bước chân Kim lại chần chừ vì một thứ gì đó vừa xuất hiện trong mắt cô.
Quay lại nhìn. Một bóng đen nào đó đang tiền về phía Kim, rất nhanh, rất nhanh, trên tay còn mang theo vật gì đó.
Cô hốt hoảng, hai mắt mở to, môi mấp máy chuẩn bị hét lớn.
PHẦN 16: NHỮNG CẢM XÚC KHÔNG TÊN
- Hoàng Kim!!!
Bóng đen gọi tên cô một cách hùng hồn. Kim giật mình. Đứng yên và chờ đợi.
Đến lúc ánh sáng phớt lên người kẻ lạ mặt, Kim mới hoàn hồn nhận ra đó chính là Karo.
- Ôi! Anh làm em đứng tim!
Cô thở phào và tiến lại gần, nhưng rồi sự ngạc nhiên vẫn chưa dừng lại khi Kim nhìn thấy Karo đang bế trên tay một cô gái.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |