Anh ta bị bắt thóp thì càng lúng túng gãi đầu nhiều hơn nữa. Xấu hổ đỏ mặt, cười ngượng nói:
– Đúng là tôi chưa có nhiều kinh nghiệm nhiều cho lắm, cho nên sử lí tình huống còn vụng về cho lắm . Thật là xấu hổ.
– Không sao, cố gắng lên. Hy vọng sau này anh sẽ là một cảnh sát tốt, vì nước vì dân, phục vụ hết mình – Kiều Chinh cười thật tươi nhìn anh ta bằng ánh mắt cỗ vũ nhiệt tình.
Cô không hề biết, nụ cười vô tư của mình đang khiến cho anh chàng cảnh sát trẻ đó như ngừng thở khi bắt gặp, tim anh ta đập loạn.
– Không làm phiền anh làm việc nữa, tôi đứng đây chờ bạn rồi về nhà ngay – Kiều Chinh nhún vai giơ tay tạm biệt với anh ta rồi quay đầu bước đi về chiếc xe đang dựng ở góc cây của mình.
– Kiều Chinh…..
Nghe gọi Kiều Chinh dừng bước chân, chậm rãi quay đầu lại nhìn, cô tròn mắt, khẽ chớp dò hỏi. Anh chàng cảnh sát càng xấu hổ hơn gấp bội phần, anh ta lúng túng nói:
– Anh là…anh là…Nguyễn Thanh Long Sơn. Chúng ta có thể làm bạn chứ?
Rồi anh ta nghĩ có vẻ mình đã quá đường đột cho nên vội vàng giải thích:
– Anh không có ý gì đâu. Chỉ là….
– Được mà – Kiều Chinh cười vui vẻ đáp, cô nhìn dáng vẻ lúng túng của anh ta không khỏi bật cười, so với con gái tụi cô, anh ta còn mắc cỡ nhiều hơn, cô cảm thấy anh chàng cảnh sát này thật đáng yêu – Tên anh thật ấn tượng.
– Vậy còn tên em – Long Sơn thấy Kiều Chinh đồng ý thì vui vô cùng, gương mặt anh bỗng sáng lên,
– Em là Kiều Chinh, Hoàng Kiều Chinh – Kiều Chinh lưỡng lựu đáp.
– Chinh của Chinh phụ ngâm à? – Long Sơn hơi nhíu mày hỏi.
Kiều Chinh gật gật đầu, cô biết cái tên của mình rất dễ gây hiểu lầm. Không ngờ Long Sơn đã cười lớn rồi bảo:
– Tên của cả hai chúng ta đều đặc biệt cả, không phải sao?
Kiều Chinh cũng phí cười, cô cảm thấy Long Sơn là anh chàng rất vui tính, không giống như ấn tượng ban đầu chút nào. Lúc bị bắt, cô thấy anh ta đang cố làm ra vẻ nghiêm nghị đầy hình sự chất vấn cô, nhưng mỗi khi cô bực tức , khiến đôi mắt hơn đỏ lên là anh ta lại lúng túng, áy náy nếu cô không có tội.
Kiều Chinh tạm biệt Long Sơn, thấy Long Sơn đi rồi, cô mới đi về xe của mình, không ngờ cô vừa quay người thì giật mình, bước chân khựng lại khi thấy Cảnh Phong đang dựa vào xe cô ngồi từ bao giờ. Anh chắp hai tay trước ngực, ánh mắt nheo nheo nhìn cô, gương mặt lạnh lùng dưới ánh nắng đặc biệt có sức hút đầu quyến rũ, Kiều Chinh phải công nhận, cô chưa từng gặp chàng trai nào có sức hút như anh. Mái tóc rũ xuống trán che đi anh mắt sâu chứa đựng cái nhìn kỳ bí của Cảnh Phong khiến Kiều Chinh lúng túng. Cô không biết mình có nên bước tiếp đi hay không. Nếu cô quay lưng bỏ đi, thì xe phải làm sao, cô đã khóa cổ xe, chìa khóa cô đang giữ, làm sao Cẩm Tú có thể chạy xe về nhà được. Mà nếu như bây giờ cô đi thì đúng là quá ư kỳ lạ rồi. Nhưng nếu không đi, cô không biết phải nói gì hay làm gì với anh nữa cả. Cô đã muốn tránh xa anh ra rồi. Càng khó hiểu hơn là vì sao anh ta lại ở đây.
Cuối cùng Kiều Chinh quyết định tiếp tục tiến về phía xe của mình, hay đúng hơn là về phía Cảnh Phong. Cô e dè, ngẩng đầu nhìn Cảnh Phong hỏi:
– Sao anh lại ở đây.
– Đến đây xem kịch vui – Cảnh Phong nhếch môi để lộ nụ cười nữa miệng của mình, quả thật nhìn ah rất đẹp trai và quyến rũ, Kiều Chinh nhất thời đỏ mặt xấu hổ, cô giả vờ quay mặt nhìn xung quanh rồi hỏi – Có diễn kịch ở đây sao, sao em không thấy.
– Diễn viên đang đứng trước mặt anh rồi – Cảnh Phong cười lớn đáp.
Kiều Chinh giờ mới nhận ra anh trêu mình, mặt cô như mếu nói:
– Làm gì có kịch nào chứ? Em cũng đâu phải là diễn viên.
– Anh cảnh sát đó đúng là mới vào ngành, chẳng những bị cô gái kia làm cho bối rối. Cũng may cô gái kia tuy cáo già, nhưng lại kém thông minh, mới không nhận ra hai người giả làm bồ nhau thôi. Có ai đi hẹn hò với bạn gái lại mặc đồng phục bao giờ. Cũng may gặp tay mơ, chứ gặp tội phạm thật sự, hai người sẽ bị vạch trần ngay. Cứ cho anh ta có sở thích mặc đồng phục đi, thì vì sao còn đem còng tay, và cả súng nữa chứ. Người mới vào ngành ít ai dám hiên ngang mang súng ra đường đi chơi thế đâu.
Kiều Chinh nghe nói thì há miệng, nhìn Cảnh Phong, anh ta nói đúng, cũng may lời nói dối của cô không bị vạch trần.
- Sao anh lại ra đây? – Cô muốn đổi chủ đề để bớt xấu hổ bèn đưa mắt nhìn Cảnh Phong, nhưng cô không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ đưa mắt lèn lút nhìn, nhưng ánh mắt sắc bèn của Cảnh Phong đưa tới thì cô liền cụp mắt xuống ngay. Thái độ của cô khiến Vũ Phong mĩm cười, anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt mang theo sự trêu chọc nhìn cô không rời. Mái tóc anh theo cái nghiêng đầu mà khẽ rơi xuống vần trán càng khiến anh thu hút hơn nữa.
Kiều Chinh bị anh nhìn đến mức mặt cô muốn phỏng luôn, môi cô mím lại để lộ hai cái đồng điếu đáng yêu. Hai bàn tay vì sự bối rối cứ vặn vào nhau không ngừng, cô không biết tại sao mỗi khi đối diện với Cảnh Phong, cô lại không tài nào nhì nthẳng vào anh. Nếu nói cô sợ anh thì cũng không đúng, so ra với cái bọn chặn đường họ lúc trước thì Cảnh Phong tốt hơn bọn họ gấp trăm lần.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |