Cảnh Phong chầm chậm bước tới trước mấy bước, Kiều Chinh liền lùi bước ngay lập tức. Anh bước một, cô liền lùi hai, bước tiến của anh dài bằng hai bước lùi của cô cho nên khoảng cách giữa họ mãi vẫn chẳng thể cách xa được. Kiều Chinh cứ thụt lùi mãi cho đến khi cô chạm vào vạch thềm, chân cô bước hụt xuống lòng đường loạng chạng vài giây cuối cùng cô cũng ngã bật ra sau. Nhưng may mắn Cảnh Phong đã đỡ lấy cô, anh kéo cô lại, Kiều Chinh bất ngờ bị giật ngược lại, cô mất đà ngã nhào vào lòng anh, dù không muốn mắt hai người cũng chạm vào nhau.
Tim Kiều Chinh bất giác đập liên hồi, mặt cô đỏ bừng bừng, hơi thở trở nên gấp gáp, lần này cô bị ánh mắt của anh làm cho đờ cả người, muốn tránh nhưng không tài nào tránh được. Cảnh Phong nhếch môi cười, nụ cười của anh mang chút lạnh lùng nhưng đầy thu hút:
- Dường như em rất sợ tôi.
- Đâu có – Kiều Chinh nuốt nước bọt cố gắng kìm chế hơi thở của mình, lắc đầu đáp, lần này cô cuối đầu né tránh ánh mắt anh.
- Vậy vì sao, em không dám nhìn thẳng mắt tôi – Cảnh Phong trầm giọng hỏi cô, tay anh đang vòng ở eo cô dường như kéo cô sát vào anh hơn nữa.
- Em….- Kiều Chinh không biết phải trả lời thế nào, tim cô đập mạnh đến nỗi cô có thể nghe thấy, cô không biết Cảnh Phong có nghe thấy hay không? Cô đưa mắt nhìn Cảnh Phong, ánh mắt trong veo nhìn anh bối rối muốn khóc. Cảnh Phong bỗng cảm thấy cô thật là khác với các cô gái mà anh biết.
Anh đã gặp rất nhiều loại con gái, gian xảo có, ngây thơ có, nhưng anh lại không thấy cô gái nào giống như cô. Khi đối mặt với bọn kia, cô chẳng những không chạy trốn, mà còn chạy đến cứu anh thoát, nếu lúc đó không có cô, có lẽ anh đã chết thật rồi. Nghĩ lại vẫn cảm thấy giận, bọn chúng dám thừa cơ hội mà ra tay với anh như thế, cũng may trong thời gian anh nằm viện, Hải và Thái đã thay anh dạy chúng một bài học rồi.
Những cô gái khác, có lẽ là lo chạy thoát thân, hoặc sau đó tránh cả mặt anh luôn. Còn cô, chọn cách ở lại cùng anh, có lẽ lúc đó cô đã đánh cược mạng sống để làm điều đó. Đối mặt với cái chết lại không sợ, lại sợ đối mặt với anh.
- Hai người đang làm gì? – Giọng Cẩm Tú vang lên nghe có chút khó chịu.
Kiều Chinh giật mình, có chút bối rối quay đầu nhìn Cẩm Tú, trong khi Cảnh Phong vẫn chẳng hề thay đổi sắc mặt bình thản buông tay ra khỏi người Kiều Chinh. Kiều Chinh được thoát ra bèn bước nhanh về phía Cẩm Tú. Cô nhìn Cẩm Tú ngượng ngùng, cố lấy lại bình tĩnh mà đáp:
- Không có gì, chỉ là mình suýt té và anh ấy đã đỡ kịp mình thôi. Chúng ta về được chưa?
Kiều Chinh đưa đôi mắt dò hỏi nhìn Cẩm Tú, Cẩm Tú bèn cười ngượng bảo:
- Chờ thêm một chút nha, mình nấu giúp anh ấy mấy món ăn rồi về. Ở một mình anh ấy toán ăn uống thất thường, mình sợ anh ấy sẽ đau bao tử mất. Chỉ một chút thôi mà, nha nha….
Cẩm Tú nắm tay Kiều Chinh lắc lắc, ánh mắt cầu xin. Kiều Chinh đưa mắt nhìn Cảnh Phong, anh đã quay mặt đi hước khác, hai tay đút vào túi, vẻ mặt nhìn nghiêng có thể thấy rõ từng đường cong hoàn hảo trên gương mặt anh, nhất là đôi hàng lông mi dài đậm, sóng mũi dọc dừa cao rất đẹp. Thấy anh dường như không có ý phản đối, Kiều Chinh đành gật đầu
- Hihi, vậy thì chờ mình một chút, mình nấu nhanh thôi – Cẩm Tú vui vẻ cười nói khi thấy cô đồng ý – Về nhà mình lặp tức nấu những món thiệt ngon bù lại sự chờ đợi của Chinh.
Kiều Chinh cũng khẽ cười gật đầu, không ngờ Cảnh Phong lại lên tiếng:
- Sao hai người không ở đây ăn chung luôn.
Kiều Chinh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Cảnh Phong, anh vừa đưa ra đề nghị cô ăn cùng à. Nhưng Cẩm Tú thì đanh mặt, ánh mắt lộ vẻ không vui.
- Dù sao, một mình anh cũng không ăn hết ngần đó thức ăn em mua, với lại ăn một mình cũng buồn, ăn chung sẽ vui hơn – Cảnh Phong nói tiếp.
Cảnh Phong đã nói thế, từ chối cũng không hay, cho nên Cẩm Tú bèn cười giả lả bảo với Kiều Chinh:
- Anh Phong nói cũng có lí, hay là mình nấu cho cả ba chúng ta luôn, khỏi mất công làm hai lần.
- Sao cũng được – Kiều Chinh cũng ngại từ chối bèn đồng ý.
Kiều Chinh bèn đi đến mở khóa xe, Cảnh Phong bèn bước đến đề nghị:
- Để anh đẩy cho.
- Không cần đâu. Em có thể tự đẩy – Kiều Chinh vội lắc đầu từ chối, cô không dám ở cạnh anh quá nhiều, lập tức đẩy xe đi vào trong nhà.
Cảnh Phong cũng không ép, anh thu tay lại để mặc cô đẩy xe, anh nhìn theo dáng vẻ hì hục của cô, nhếch môi khẽ cười. Cẩm Tú mím môi, bước đến bên cạnh anh hỏi khẽ:
- Anh thật sự muốn tiếp cận cô ấy sao.
Nụ cười trên môi Cảnh Phong lập tức bị dập tắt, ánh mắt của anh trở nên tối sầm đáng sợ, anh nghiêm mặt đáp:
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |