- Cô ấy là con cờ tốt nhất. Sao hả, em không đành lòng à.
Cẩm Tú cắn chặt môi, tay siết chặt lại, hạ quyết tâm:
- Em sẽ giúp anh.
Hai người nhìn nhau rồi sau đó không ai nói gì, lặng lẽ bước theo chân Kiều Chinh đi vào trong nhà.
Nhà của Cảnh Phong chỉ là căn nhà lầu hai tầng khá bình dị, bên trong nhà càng bình dị hơn so với vẻ bên ngoài của nó. Căn nhà có màu xám, rèm cửa màu xanh đầy lạnh lẽo và cô đơn như vẻ ngoài lạnh lùng của Cảnh Phong. Bên trong ngoài bộ ghế sofa và một chiếc tivi, ngoài ra chẳng có thêm bất cứ cái gì. Đơn giản đến mức kinh ngạc, không có lấy một bức tranh treo tường, một tờ lịch, trên tường chỉ có độc nhất một chiếc đồng hồ màu xám. Kiều Chinh khá ngạc nhiên, cô chớp chớp mắt nhìn chiếc ghế sofa độc nhất kia, không biết có nên ngồi xuống hay không.
- Đáng ngạc nhiên đến thế sao? – Cảnh Phong tiến đến sau lưng cô hỏi khiến Kiều Chinh giật cả mình.
- Không nghĩ là một người như anh lại…- Kiều Chinh ấp úng nói.
- Thế nào? – Cảnh Phong đi đến ghế sofa ngồi xuống nhìn rồi hất mặt ra hiệu cho cô ngồi xuống mới nói – Không nghĩ nhà của một đại ca như tôi lại không có bất cứ thứ gì tỏ vẻ sang trọng giàu có à.
Kiều Chinh không ngờ Cảnh Phong lại nói đúng suy nghĩ trong đầu mình, cô há miệng rồi lại ngậm lại. Cô thật sự không dám đối mặt với Cảnh Phong, anh lúc nào cũng dùng ánh mắt như đang đọc tâm tư của người khác, khiến cô bối rối vô cùng, Kiều Chinh đứng bật dậy, lúng túng nói:
- Để em đi phụ Cẩm Tú nấu cơm.
Nói xong không cần biết Cảnh Phong nghĩ gì, cô vọt thật nhanh xuống bếp. Cảnh Phong nhìn theo khẽ cười, ánh mắt hấp háy, chưa bao giờ anh gặp ai thú vị như cô.
Kiều Chinh chạy thật nhanh xuống nhà bếp, tim cô vẫn đập không ngừng, Cẩm ú thấy bộ dạng có vẻ hốt hoảng của cô thì hỏi:
- Có chuyện gì à?
- Không có, mình chỉ là muốn giúp Tú nấu cơm thôi. Mau chóng nấu cơm ăn cơm xong còn về nhà – Kiều Chinh ấp úng trả lời, sau đó cô nhanh chóng đánh lạc hướng chú ý của Cẩm Tú – Mau nói cho mình biết mình nên làm gì bây giờ.
- Giúp mình bào cái này – Cẩm Tú chỉ tay vào mớ cà rốt đang đặt trong rổ rồi xoay qua làm tiếp công việc nấu nướng của mình.
Kiều Chinh ngây người, cô cắn môi nhìn mấy trái cà rốt trong rổ kia, Cẩm Tú muốn cô bào nó, nhưng lấy cái gì bào. Cô từ nhỏ chưa làm bếp bao giờ, đến muối đường bột ngọt cô còn không phân biệt được nữa là huống hồ các loại dao. Kiều Chinh nhăn mặt, cô rõ ràng nhìn thấy chỗ để dao, nhưng không muốn mất mặt cho nên đành nói:
- Mình không thấy con dao bào đâu hết.
Cẩm Tú bèn giúp cô lấy con dao bào đưa đến trước mặt, Kiều Chinh vui mừng đón lấy con dao. Cô nhìn thật kỹ con dao, cố ghi nhớ hình ảnh của nó, nhanh tay cầm quả cà rốt lên, cô vụng về bào trái cà rốt, nhưng bào mãi vẫn không được, Kiều Chinh biết mình đã bào sau rồi, cô lanh trí xoay ngược con dao bào lại, quả nhiên chiếc võ đã ngoan ngoan nghe lời trôi ra khỏi trái cà rốt. Kiều Chinh vui mừng khôn xiết, thật không ngờ bào võ cũng đơn giản chứ không khó như cô tưởng, cô mong muốn bào cho nhanh, nhưng không ngờ lãi bị lưỡi dao cắt trúng tay.
- Á – Kiều Chinh kêu khẽ một tiếng, buông con dao ra khỏi tay mình, con dao rơi xuống chân cô, Kiều Chinh hoảng hốt lùi lại mấy bước, không ngờ va vào đồ vật sau lừng khiến nó rơi xuống ngổn ngang tạo âm thanh vang dội. Kiều Chinh hốt hoảng chỉ biết ôm lấy ngón tay bị dính máu của mình, cô không biết xử lí như thế nào lo sợ đến phát khóc. Không ngờ càng muốn giúp càng làm chúng ngổn ngang nhiều hơn.
Cẩm Tú nghe kêu khi quay mặt lại thì thấy những thứ mình khổ công chuẩn bị rơi xuống đất hết cô thật sự tức giận muốn hét lên. Nhưng nhìn thấy tay kiều Chinh đang chảy máu, cô vội vàng tắt lửa chạy đến xem xét sự tình.
Cảnh Phong sau khi Kiều Chinh bị anh dọa cho bỏ chạy xuống bếp thì trên khóe môi của anh có chút ý cười thích thú, cô gái này quá ngây thơ, nhưng cô càng ngây thơ thì càng dễ để anh đùa bỡn. Cảnh phong chỉ vừa mới mở tivi vài được vài giây thì nghe tiếng lẻng xẻng bên trong nhà bếp vọng ra. Giọng kêu khẽ của Kiều Chinh vang lên khiến anh cau mày, đứng bật dậy đi nhanh về bếp. Vừa xuống đến đã nghe tiếng Kiều Chinh liên tục nói như mếu:
- Mình xin lỗi, mình xin lỗi, mình không cố ý đâu.
- Sao vậy? – Vũ Phong đứng ở cửa nhìn hai người con gái đang đứng bên trên một đống ngổn ngang rau, cũ nằm la liệt dưới đất.
- Kiều Chinh bị đứt tay – Cẩm Tú đang giữ chặt vết thương của Kiều Chinh bèn quay đầu đáp – Anh có băng keo cá nhân chứ.
- Rửa sạch tay đi rồi theo tôi – Cảnh Phong lạnh lùng ra lệnh với Kiều Chinh, anh nói xong thì quay lưng bỏ đi ra khỏi nhà bếp, cô mím môi nhìn Cẩm Tú áy náy.
- Không sao, để mình nhặt rồi rửa lại, cứ ngồi nghỉ đi, một mình mình có thể tự nấu – Cẩm tú cười xòa đẩy cô đi theo Cảnh Phong.
Kiều Chinh biết mình chẳng những không giúp đỡ được Cẩm tú mà còn gây phiền phức cho cô ấy nhiều hơn thì đành áy náy bỏ đi lên phòng khách. Cô vừa bước lên thì Cảnh phong đã ngồi ở ghế sofa, trên bàn là một hộp băng cứu thương khá lớn được mở ra, bên trong có rất nhiều loại thuốc được sắp xếp ngay ngắn rất dễ lấy. Dù Kiều Chinh không rành về thuốc lắm, nhưng cô cũng có thể nhận ra nhiều loại thuốc không phải dùng trong gia đình, hình như còn có kim khâu nữa. Cô e dè ngồi xuống bên cạnh Cảnh Phong, tay vẫn nắm chặt ngón tay vừa rửa sạch vết máu của mình, máu đã ngừng chảy nhưng nó vẫn còn cảm giác đau rát nơi đầu ngón tay.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |