- Anh…anh Sơn….
Dù giọng cô trong đêm tối thổn thức lạc đi, nhưng Long Sơn vẫn nghe thấy. Nhưng anh muốn bức phá vòng quay quả thật là điều không dễ.
Kiều Chinh nhanh chóng bị Hưng đại bàng bắt được, Long Sơn vì lo lắng cho cô, nên không chú ý, bị một tên nện một cái thật mạnh vào sau lưng , cả người ngã xuống đất cái rầm, gần như không dạy nổi. Kiều Chinh nhìn thấy cảnh đó, lòng xót xa vô cùng, mắt cô khóc không ngừng, miệng gào lên gọi:
- Long Sơn, Long Sơn…anh có sao không?
Bọn đàn em được thể, kẻ nhào vô đánh, kẻ dùng chân đạp Long Sơn, anh chỉ có thể nằm im chịu trận mà thôi. Trên người anh vết thương đầy rẫy, máu nhuộn đỏ cả.
- Đừng mà…đừng đánh nữa mà, tôi xin các người . Có ai không, giết người, cứu chúng tôi với..– Nước mắt Kiều Chinh thấm đầy gương mặt, lần đầu tiên cô khóc nhiều đến như thế.
Đường phố vẫn vắng lặng không có bóng người, xung quanh đều là các cửa hàng buôn bán, trời khuya, ai cũng về nhà ngủ yên, chẳng còn ai nghe thấy tiếng cầu cứu của cô.
Kiều Chinh không đành lòng nhìn anh như thế, cô vùng quẫy muốn chạy đến bên cạnh anh, gạt những kẽ kia đi, nhưng Hưng đại bàng đã nắm chặt gáy cổ cô. Kiều Chinh liều mạng xoay người cắn vào tay của Hưng đại bàng một cái thật mạnh, Hưng đại bàng bị đau quá, hắn tức giận, giơ tay tát vào mặt Kiều Chinh một cái rồi mắng:
- Con khốn, dám cắn tao.
Hắn ta hất Kiều chinh ngã về phía trước. Bọn đàn em nghe tiếng của hắn ta, cũng dừng tay lại nhìn về phía Hưng đại bàng và Kiều Chinh, dù sao thì Long Sơn cũng sắp trở thành cái xác rồi, chúng cũng không cần ra tay thêm.
Hưng đại bàng hậm hực xoa tay nhìn Kiều Chinh rồi hạ giọng ra lệnh cho bọn đàn em:
- Tụi bây giải quyết gọn thằng cảnh sát này, nhớ làm sạch sẽ đó. Còn con bé này, đem nó đến nhà của tao. Hôm nay tao phải dạy nó một bài học nhớ đời và đòi lại mối hận ngày hôm trước.
Bọn đàn em lập tức nghe lời, kẻ bước đến lôi Long Sơn đứng dậy, kẻ lôi Kiều Chinh, còn hai kẻ thì đi lấy xe. Kiều Chinh hất tay kẻ lôi mình, cô lao đến bên Long Sơn, khẽ lay anh gọi:
- Long Sơn…anh sao rồi?
Long Sơn mặt mày đã trắng nhợt , tuy anh vẫn chưa ngất đi, nhưng đầu óc đã bắt đầu trở nên mơ hồ, mặt mày bị đánh sưng bầm, trên người vết thương khá nhiều. Anh cố gắng mở mắt nhìn Kiều Chinh, muốn mở miệng đáp lời cô những không thể, chỉ có thể nhì thấy gương mặt đầy nước mắt của cô một cách mơ hồ, nước mắt cô càng làm gương mặt nhòe đi hơn nhiều. Long Sơn cảm thấy đau lòng, tuy anh từng từ chối nhiều cô gái, khiến họ khóc lóc, nhưng chưa có cô gái nào ị anh liên lụy vào cảnh nguy hiểm thế này mà vẫn vì anh khóc nhiều như thế.
Long Sơn muốn đưa tay giúp Kiều Chinh lau nước mắt, nhưng sức lực không có, bọn đàn em cũng lập tức cách ly hai người ra xa. Kiều Chinh bị nắm kéo lại gần Hưng đại bàng, còn Long Sơn bị lôi đi rất thê thảm. Kiều Chinh bất lực chỉ biết đánh đấm vào tên giữ mình, mong hắn buông mình ra mà thôi.
Trong lúc cô tuyệt vọng thì một ánh đèn xe chiếu đến. Tiếp theo đó là mấy tiếng động cơ vang dội chạy thật nhanh về phía họ.
Hưng đại bàng và đám đàn em ngây người, sửng sốt quay đầu nhìn về phía đó, ánh đèn xe rõ ràng là đang khiêu khích bọn họ mà.
Người bước xuống từ chiếc xe phát ra ánh đèn kia là Hải và Thái. Cả hai người bọn họ nhìn tình trạng Kiều Chinh xong thì cau mày. Hải móc điện thoại gọi ngay cho Cảnh Phong:
- Đã tìm thấy cô ấy rồi….
Thái tiến lại trước mặt Hưng đại bàng, anh hất mặt ra lệnh cho hắn ta:
- Lập tức thả người ra.
- Thả người. Tụi mày nghĩ tụi mày là ai mà dám ra lệnh cho bọn tao thả người – Hưng đại bàng hỏi bằng giọng chế giễu.
- Hưng đai bàng, mày là người thông minh. Chắc mày hiểu cái gì là biết rõ hoàn cảnh mà đầu hàng sớm chứ. Hay mày muốn nói gót cái anh chàng kia à, vậy thì tụi tao sẵn sàng – Thái cười lớn chẳng chút kiêng kị nể mặt Hưng đại bàng gì cả.
Hưng đại bàng tái mặt, hắn nhìn đàn em theo sau Hải và Thái , so với đàn đàn em của hắn thì đúng là một trời một vực. Huống hồ, Hải và Thái cũng là hai tay cứng cựa trong giang hồ. Nội cái thằng cảnh sát vừa rồi mà bọn đàn em cũng mất khá nhiều thời gian mới giải quyết xong.
- Được, tụi tao sẽ thả người nhưng….bọn bây phải để tụi tao đi. Chuyện này với là ân oán của ato với thằng cảnh sát này, chúng ta xem như nước sông không phạm nước giếng.
“ Nước sông không phạm nước giếng”, Thái và hải bật cười trước thái độ hèn nhát của Hưng đại bàng. Nhưng theo quy tắc, hắn nói đúng, chuyện với Long sơn không liên quan đến họ, họ chỉ đi tìm Kiều Chinh mà thôi, cũng không muốn gây thù thêm với Hưng đại bàng, cho nên Hải nói:
- Được.
- Thả người – Hưng đại bàng ra lệnh cho đàn em, cả đám lập tức thả Long Sơn và Kiều Chinh ra. Kiều Chinh vội vàng lao đến bên Long Sơn lay anh mừng rỡ nói.
- Long Sơn, chúng ta thoát rồi.
Long Sơn cố gắng cười để Kiều Chinh yên tâm.
Cảnh Phong lúc này cũng vừa tới. Anh nhìn cảnh quần áo của cô bám bẩn, đầu tóc rối nùi, ở đôi chân thon dài và cánh tay đã bị trầy sướt, trong lòng khẽ nhói đau. Anh bước đến dùng tay không bị thương của mình kéo cô đứng dậy nói:
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |