Nhưng cảnh phong đã lên tiếng, cô không dám lên tiếng phản đối, cô cúi đầu không nói gì xem như đồng ý.
Chiếc xe cũng nhanh chóng đỗ trước nhà cảnh Phong. Cả hai bước xuống, Kiều Chinh thấy gã đàn em cũng xuống theo nhìn Cảnh phong lo lắng e dè nói:
- Anh Phong! Anh Hải bảo em ở lại băng bó cho anh. Vết thương của anh….
Cảnh Phong khẽ đưa mắt nhìn Kiều Chinh, anh thấy cô cũng đưa mắt nhìn e ngại về vết thương của mình, anh liền đáp:
- Không cần đâu, cậu về đi.
- Nhưng mà…- Vậu đàn em đó vẫn lo lắng.
- Về đi – Cảnh Phong trừng mắt ra lệnh.
Cậu ta bất đắc dĩ phải lái xe đi về.
Cảnh Phong thấy xe đã rời thì liền lấy chìa khóa từ trong túi ra đưa cho Kiều Chinh rồi cất giọng lớn bảo:
- Mở cửa.
Kiều Chinh giật mình vội vàng cầm lấy chìa khóa run run mở cửa để Cảnh phong vào nhà.
Trong lúc Kiều Chinh còn đang loay hoay đóng cửa nhà, Cảnh Phong đã xách một hộp thuốc đi đến bàn khách. Kiều Chinh tưởng anh muốn băng bó vết thương, cô vội chạy đến nói:
- Để em giúp anh.
Không để Cảnh phong trả lời, cô vội đưa tay cởi nút áo của Cảnh phong. Không ngờ anh lại lạnh lùng trừng mắt nhìn cô. Kiều Chinh xấu hổ đỏ mặt cúi đầu thu tay về, cô lí nhí giải thích:
- Em chỉ muốn giúp anh thôi.
Cảnh phong chẳng nói gì, kéo cô ngồi xuống ghế, rồi bắt đầu lôi thuốc ra, anh là muốn giúp cô làm sạch vệt thương. Kiều Chinh không ngờ Cảnh Phong lại vì mình mà làm những chuyện này. Cô định ngăn lại bảo:
- Mấy vết thương này là chuyện nhỏ thôi. Tay anh chảy máu nhiều, để em giúp anh trước đi.
Nhưng Cảnh Phong vẫn mặc kệ cô, vẫn tiếp tục giúp cô lau sạch vết thương nơi đùi gối. Sự rát bỏng khiến Kiều Chinh nhăn mặt xuýt xoa. Cảnh phong hừ mũi một cái khinh thường nói:
- Bây giờ con xem là chuyện nhỏ hay không? Thật không hiểu em, đang yên đang lành vì sao tự nhiên bỏ đi ra ngoài cho xảy ra chuyện như thế. Nếu tôi không đến kịp thì em sẽ thế nào có biết không?
Bị mắng, Kiều Chinh cúi đầu uất ức , muốn khóc, giọng khàn khàn lí nhí đáp:
- Em không muốn giống hai người họ…cái trò chơi đó…bọn họ…
Cô thật sự nói không nên lời, đành cắn chặt môi, cúi gầm mặt, hai tròng mắt đỏ hoe chực trào. Cảnh Phong đương nhiên hiểu cô đang nói gì. Hai người kia vừa chơi trò chơi xong thì dắt tay nhau ra ngoài, ai chẳng biết họ đi làm cái gì. Không ngờ hai kẻ này lại bị Kiều Chinh bắt gặp như thế. Mẫu con gái nhà lành như cô, nếu chứng kiến cảnh đó, không bỏ chạy thật nhanh, anh sẽ thấy lạ cho xem. Vốn hơi tức giận vì cô bỏ đi, còn xảy ra chuyên như thế, nhưng nghe cô nói, lòng Cảnh phong cũng không còn nổi nóng nữa.
Anh buồn cười nhìn cô trách:
- Em nghĩ với tình trạng vết thương của tôi mà có thể chơi được trò chơi đó à. Trừ khi tôi muốn phé cách tay đi mới tham gia trò chơi. Em nghĩ tôi là hạng người thích chiếm đoạt như thế sao?
Kiều Chinh há hốc miệng, mắt cũng không buồn chớp. Không ngờ cô lại ngu như thế.
Nỗi xấu hổ xâm chiếm toàn thân Kiều Chinh, giờ thì cô với anh, ai mới là người có suy nghĩ xấu xa nhất. Kiều Chinh mặt đỏ bừng hơn cả một trái cà chua, môi cắn chặt cúi đầu không dám nhìn anh.
Dường như nghe cô kêu đau, Cảnh Phong đã nhẹ nhàng hơn, cẩn thận hơn rất nhiều. Sự rát buốt nơi vết thương của Kiều Chinh đã từ từ dịu lại , cô im lặng nhìn Cảnh Phong bôi thuốc cho mình từ đầu gối đến cánh tay. Cô chưa bao giờ thấy sự dịu dàng và ân cần của anh như thế.
Khi đàn ông nghiêm túc làm một việc gì đó, ở họ luôn tỏa ra một sự quyến rũ chết người. Cảnh Phong lúc này quả thật khiến trái tim Kiều Chinh rung động không ngừng. Cô ngồi ngắm nhìn anh chuyên chú vào vết thương của cô, vẻ mặt không còn nét lạnh lùng, mà là một sự quan tâm lo lắng.
Cảm nhận được ánh mắt của Kiều Chinh trên người mình, Cảnh Phong ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của cô, anh ho nhẹ một cái, dường như hai má ửng đỏ quay mặt đi che giấu. Anh nói với cô:
- Xong rồi.
- Cám ơn – Kiều Chinh khe khẽ đáp, cô vội vàng thu dọn mọi thứ mà anh vừa bày ra để lau rửa vết thương cho cô.
- Để đó đi. Mau đi tắm, người em nhìn bẩn quá – Cảnh Phong đã ngăn cô lại, anh lườm cô một cái rồi lạnh lùng phê phán.
Kiều Chinh xấu hổ, cô cúi đầu nhìn lại bộ dạng của mình, quả thật là quá sức thê thảm, té ngã mấy phen như thế, chiếc váy cũng dơ và bị rách rồi. Chỉ có điều….bây giờ cô có đi tắm thì cũng vẫn phải bận lại chiếc váy bẩn này mà thôi. Nhưng dù sao, được tắm sạch sẽ vẫn hơn.
Cô thở dài đứng lên xoay người định đi đến buồng tắm để tắm rửa, Cảnh Phong ở sau lưng cô đã lên tiếng ra lệnh:
- Lên lầu.
- Hả… - Kiều Chinh không hiểu Cảnh Phong đang nói gì chỉ biết tròn mắt nhìn anh bối rối.
Cảnh Phong bình thản đứng dậy bước đến bên cô rồi buông lời:
- Đi theo tôi.
Nói xong thì Cảnh Phong cho hai tay vào túi đi thẳng lên lầu bỏ lại Kiều Chinh với suy nghĩ ngổn ngang. Cô không biết có nên đi theo anh hay không. Dù sao thì đây cũng là nhà của anh, mà anh lại chỉ ở có một mình, trai đơn gái chiếc quả thật là…
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |