- Đi thôi.
Kiều Chinh bị kéo đứng lên nên bất ngờ buông tay Long Sơn ra, cánh tay đập xuống đau đớn khiến Long Sơn rên lên. Kiều Chinh hoảng hốt nhìn Cảnh Phong cầu xin:
- Đưa anh ấy đến bệnh viện đi.
Cảnh Phong liếc mắt nhìn Loang Sơn rồi nói:
- Đây không phải là chuyện của tôi.
- Sao anh có thể thấy chết mà không cứu như thế chứ - Kiều Chinh bực tức trước thái độ lạnh nhạt trước tính mặng của người khác như thế, cô nhìn anh mắng. Cô hít một hơi thật sâu nói – Cám ơn vì đã cứu chùng tôi, bây giờ tôi phải đưa anh ấy đi bệnh viện.
Cô định ngồi xuống đỡ Long Sơn dậy thì Cảnh Phong đã lầm nữa nắm tay cô kéo lại, hạ giọng ra lệnh cho đàn em:
- Đưa hắn ta đi bệnh viện.
Sau đó lôi Kiều Chinh đi thẳng vào trong xe của mình.
Kiều Chinh quay đầu nhìn Long Sơn lần nữa, bất đắc dĩ đành đi theo Cảnh Phong vào bên trong. Cô biết Cảnh Phong sẽ đưa Long Sơn đến bệnh viện gấp, cho nên cô không muốn phản kháng rồi làm anh giận mà chậm trễ việc đưa Long Sơn đến bệnh viện.
Vào trong xe, Kiều Chinh thấy áo khoát và túi xách của mình trên xe, cô vội vàng cầm lấy chúng và lục tìm điện thoại. Cô không thấy cuộc gọi nhỡ nào từ ba mẹ cô cả, cô thở phào nhẹ nhỏm, xem như may mắn khi họ không phát hiện ra việc cô đã rời khỏi nhà.
- Cẩm Tú có gọi cho em – Cảnh Phong ngồi bên cạnh lườm mắt nhìn cô một cái rồi lạnh lùng thông báo, sau đó anh ra lệnh cho tên đàn em lái xe rời đi.
Kiều Chinh giật thót một cái, mặt tái mét lật đật bấm điện thoại tìm các số gọi nhỡ, cô sợ là ba mẹ đã gọi điện tìm cô, nhưng Cảnh Phong đã lên tiếng:
- Chỉ có Cẩm Tú thôi. Anh đã dặn dò cô ấy rồi, em có thể yên tâm.
Kiều Chinh cảm thấy lòng nhẹ nhỏm khi biết, dù sao Cẩm Tú biết rồi cũng tốt. Bộ dạng cô thế này có lẽ không thể về nhà rồi, nếu chẳng may ba mẹ cô bắt gặp khi về nhà, không biết chuyện gì xảy ra nữa. Cô nghĩ Cẩm Tú có thể ứng phó được việc cô không có mặt ở nhà buổi sáng, Cẩm Tú có thể bịa lí do cô đến trường sớm để nộp báo cáo hay việc gì đó, rồi thì chỉ cần cô về nhà, dù ba mẹ có gặn hỏi mấy vết trầy trên người cô là từ đâu mà có, cô có thể bịa lí do là mình bị té ngã ở trên trường.
Nghĩ như vậy, Kiều Chinh khẽ nhét điện thoại vào túi trở lại, dù sao cũng muộn, cô không định làm phiền giấc ngủ của Cẩm Tú. Nhưng giờ thì cô phải đi đâu. Kiều Chinh vội vàng kiểm tra lại tiền mà mình đem theo. Cũng may, cô đem theo nhiều tiền, vậy thì có thể vào khách sạn nghĩ một đêm rồi. Nhưng Kiều Chinh khẽ nhíu mày, dường như cô quên đem theo chứng minh nhân dân, không có thẻ tùy thân hay bất cứ thứ gì chứng minh cả, như vậy khó lòng mà thuê phòng được.
Kiều Chinh khẽ liếc thầm Cảnh Phong, nãy giờ anh vẫn im lặng không hề lên tiếng nữa, cô định hỏi anh có thể giúp mình tuê một căn phòng hay không. Cô thấy Cảnh Phong đang nhìn ra bên ngoài cửa kính, ánh mắt của anh mênh mông tựa hồ bầu trời đêm ảo mộng, không rõ đang ẩn chưa điều gì cả.
Vẻ mặt nhìn nghiêng của Cảnh Phong đặc biệt thu hút, sóng mũi anh cao, lông mày rậm, lông mi dày thẳng phủ xuống mắt khiến người nhìn càng thấy ở anh một sự bí ẩn, khóe môi hơi chếch lên đầu quyến rũ.
Kiều Chinh bất giác không muốn lên tiếng phá hỏng khung cảnh này. Cô nín thở nhìn anh, giống như bị vẻ đẹp lúc này của anh tác động mạnh.
Giờ thì Kiều Chinh mới phát hiện ra một điều, trên gương mặt của Cảnh phong đã đọng lại mấy giọt mồ hôi, vì sao anh lại đổ mồ hôi, căn phòng lúc nãy rõ ràng là có điều hòa rất tốt mà, cả xe này cũng vậy. Lẽ nào là….anh lo lắng chạy đi tìm cô nên mới thế…..
Nghĩ đến đây, Kiều Chinh cảm thấy ấm lòng vô cùng, cô cứ nghĩ, anh chỉ cần gọi một cú điện thoại bảo đàn em đi tìm cô chứ không cần phải đích thân đi tìm, nhưng xem ra anh đã chạy đi khắp nơi để tìm cô nên mới đổ nhiều mồ hôi như thế đến cả áo của anh cũng ướt cả rồi.
Lồng ngực Kiều Chinh như bị ai đâm mạnh, cô nhìn chằm chằm vào cái áo sơ mi bị ướt của anh nhưng không phải mồ hôi mà là máu. Trong ánh đèn mờ của xe, thật sự nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra đó là máu bởi vì chiếc áo Cảnh phong mặc rất tiệp màu. Nhất là Kiều Chinh sau khi bình tĩnh lại bắt đầu gửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng trong bầu không khí trong xe, không hề phát tán ra ngoài, cho nên cái mùi càng lúc càng nhận ra rõ hơn.
Máu chảy nhiều như thế mà anh vẫn mặc kệ bỏ đi tìm cô như thế, Kiều Chinh xót ca vô cùng. Kiều Chinh định đưa tay lên xem xét vết thương của Cảnh Phong , thì anh đã quay đầu lại nhìn cô hờ hững ra lệnh:
- Đến nhà anh ngủ lại một đêm đi.
Kiều Chinh há miệng kinh ngạc, thật không ngờ cô chưa kịp mở miệng nhờ, anh lại lên tiếng đề nghị trước, càng không ngờ anh lại đưa cô về nhà mình. Bàn tay đang đưa lên của cô đành thu về, cô ngồi im lặng, lòng cũng hơi bối rối. Cô chưa từng qua đêm ở nhà người khác, càng chưa từng ở nhà của một người con trai độc thân nào cả.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |