Kiều Chinh đỏ bừng cả mặt, dù không ai ở đây nhưng cô vẫn dùng chăn chùm kín mặt. Cô vừa nghĩ cái gì cũng không biết nữa, cô thật là vui đến điên rồi, sao lại có suy nghĩ đến việc anh thay đồ chứ.
Nụ cười hạnh phúc khiến cô quên đi nỗi ám ảnh ngày hôm nay mà chìm dần trong giấc ngủ….chỉ đáng tiếc là….
- Em gái xinh đẹp, đến đây với anh nào ….- Giọng nói của Hưng đại bàng cùng nụ cười dâm đãng đáng ghét của hắn ta vang lên, khiến Kiều Chinh sợ hãi, giọng nói của hắn vang vọng khắp nơi như đeo bám lấy cô, ánh mắt thèm khát của hắn nhìn lên về phía cô khiến cô thấy lạnh run.
Dù cô cố gắng bỏ chạy, nhưng hắn vẫn có thể bắt lại cô một cách dễ dàng. Bàn tay nháp nhúa của hắn ta chạm vào tay cô làm nên một cơn ớn lạnh đáng sợ , cô muốn rút tay lại nhưng không được. Kiều Chinh vùng quẫy muốn thoát khỏi bàn tay hắn ta, nhưng tay hắn như gọng kiềm, kiềm chặt cô lại rồi đẩy ngã cô xuống giường. Hắn nở nụ cười nham nhở bắt đầu cới nút áo của mình ra, Kiều Chinh thấy rõ không chỉ trên đầu hắn xâm hình con đại bàng mà ở sau lưng hắn cũng xâm một con đại bàng to. Hắn nhìn cô cười điên dại, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô, Kiều Chinh hoảng sợ hét lên:
- Không, đừng mà….
Một bàn tay nắm lây bàn tay đang đưa lên cao vung vẫy của cô, bàn tay đó cũng vô cùng mạnh mẽ giữ chặt lấy tay cô, nhưng nó không nhớp nhúa đáng ghê tởm như bàn tay của Hưng đại bàng. Bàn tay đó vô cùng ấm áp, giữ chặt tay cô vỗ về, nhẹ nhàng an ủi cùng giọng nói thều thào:
- Đừng sợ, chị là ác mộng mà thôi.
Lời nói êm dịu khiến Kiều Chinh từ từ tỉnh lại khỏi cơn ác mộng đáng sợ kia, cô bất giác thở gấp, cả người mồ hôi ròng rã. Bàn tay ấm áp đó lướt nhẹ gương mặt cô, tém giúp cô những sợi tóc mong manh phủ trán, lau giọt nước mắt vừa rơi. Kiều Chinh hơi thở nhẹ lại rồi mơ màng mở mắt, cô nhìn người vửa giúp mình gõi khẽ:
- Cảnh Phong.
- Ừhm …..- Anh chỉ đáp nhẹ như hế nhưng cũng có thể khiến Kiều Chinh thấy nhẹ nhỏm vô cùng – Ác mộng sao.
- Phải! Đáng sợ lắm – Kiều Chinh trong lúc mơ hồ nữa tỉnh nữa mê bất giác co rút người về phía Cảnh Phong như muốn tìm kiếm sự bình an quen thuộc từ anh.
Người Cảnh Phong căng cứng lại trước hành động của Kiều Chinh, tay cô đang siết chặt lấy tay anh, bàn tay cô nhỏ nhắn mịn màng nhưng yếu ớt, nếu muốn rời ra, Cảnh Phong dễ dàng thoát ra, nhưng anh lại chẳng muốn rời khỏi bàn tay nhỏ bé của cô.
- Kể chuyện đi – Giọng Kiều Chinh hết sức nhõng nhẽo vòi vĩnh anh, cô đưa ánh mắt mơ màng nhìn anh , tay khẽ lắc lắc bàn tay đang nắm của anh ra sức đong đưa.
Cảnh Phong biết Kiều Chinh là đang trong lúc mơ màng vô thức nên mới như thế, chứ bình thường, cô chắc chắn sẽ không bao giờ dám đòi hỏi ở anh một điều như thế. Anh không hề tức giận, trái lại còn thấy vui vui, vẻ mặt khi làm nũng của cô lần đầu anh mới được thấy, lại ẩn chứa đôi mắt mơ màng càng khiến người ta dễ dàng bị mê hoặc.
- Ngủ đi – Anh nhẹ nhàng bảo.
- Không thích, muốn nghe kể chuyện – Kiều Chinh mơ màng nhất quyết không chịu. Thật sự cô cũng quen với sự chiều chuộng của ba mẹ, trong lúc đầu óc mơ màng nên không phân biệt. Hồi nhỏ cô rất sợ ma, nên mỗi khi dỗ cô ngủ, ba mẹ đều phải ngồi kể chuyện cho cô nghe cho đến khi cô ngủ quên mất.
Thái độ khăng khăng của cô khiến Cảnh Phong trầm mặt, anh nhớ đến đứa em gái nhỏ cũng thường nắm lấy tay anh mà vòi vĩnh: “ Anh hai phải kể chuyện thì em mới chịu ngủ.” Trong lòng lại một trận đau đớn tràn về, anh muốn buông bàn tay của Kiều Chinh ra, nhưng tay cô vẫn giữ lấy tay anh.
- Được….- Cảnh Phong thở dài đáp, anh thả người dựa vào thành giường bắt đầu nghĩ đến câu chuyện kể.
- Anh kể đi – Kiều Chinh khẽ mĩm cười, nhìn anh chờ đơi.
- Có hai người bạn cùng hợp tác làm ăn với nhau. Người bạn hiền lành luôn đặt niềm tin ở bạn của mình. Ông thường dạy con trai con gái:” Ở trên đời này phải biết tin tưởng lẫn nhau, nếu cứ sống mãi trong sự ích kỷ nhỏ nhen, ganh tỵ lẫn nhau, thì mãi mãi sẽ chẳng tìm được sự hạnh phúc cho bản thân mình, khi mà chỉ nghĩ mãi đến tính toán thiệt hơn. Chỉ có điều, ông cuối cùng bị người bạn đó bán đứng, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ông, ông bị bắt giam. Vì uất ức, ông đã tự sát ở trong tù, gia tài bị tịch thu, đứa con gái vì còn quá nhỏ, không chịu được đã kích, khóc lóc đòi cho bằng được cái gấu mà cô bé vẫn ôm hàng đêm, nhưng người ta vẫn lạnh lùng đẩy ngã cô bé đó. Chính vì thế cô bé buồn rầu sinh bệnh, lại không có tiền, dù đi vay mượn cũng chẳng ai chịu giang tay giúp đỡ. Cuối cùng đứa con gái cũng chết, chồng chết, con gái chết khiến người vợ phát điên . Mọi thứ đều đổ lên đầu cậu con trai nhỏ của họ, lúc đó mới hơn 10 tuổi đầu….
- Anh hai, anh đừng bỏ em nhé anh hai.
- Anh hai có nhớ em không….
……
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |