Từng lời nói của em gái trước lúc chết, khiến Cảnh Phong nhớ mãi trong lòng. Nước mắt anh rơi xuống khiến đôi mắt đỏ hoe. Trong lòng bùng lên một ngọn lửa hận thù, có thể đốt cháy tất cả qua đôi mắt của anh.
Cảnh Phong đang đắm chìm trong hồi ức, bỗng thấy eo mình bì một vòng ôm giữ chặt, anh quay đầu nhìn thấy Kiều Chinh đã ngủ ngon lành từ bao giờ. Khóe môi hổng ẩn hiện, hai má thấp thóang nụ cười duyên như thế.
Cảnh Phong không kìm lòng được mà hôn lên môi cô một cái.
Cô thật là mọt cô gái tuần khiết trong sáng, nếu như có thể, anh muốn tự mình chăm sóc cô, chỉ tiếc là cô lại là con gái của Hoàng Sĩ Nghiêm.
Kiều Chinh ngủ một giấc tới sáng, sau cơn mộng mị, cô thức dậy với tinh thần sảng khoái vô cùng, mệt mỏi hôm qua gần như tan biến mất. Vẫn chưa mở mắt, Kiều Chinh gửi được mùi thơm bạc hà từ chăn nệm của Cảnh Phong, gương mặt đỏ bừng. Không ngờ cô lại được nằm trên giường của anh mà ngủ như thế.
Kiều Chinh đột nhiên nhớ lại, dường như hôm qua cô….Kiều Chinh giật mình ngồi bật dậy, người cô cứng đờ cả lên, hôm qua trong lúc mơ màng, cô đã đòi Cảnh Phong kể chuyện, tuy cô không nhớ rõ nội dung câu chuyện thế nào, chỉ nhớ giọng anh lúc đó thật buồn, cứ như đang kể câu chuyện buồn của bản thân mình. Nhưng, vì sao anh lại vào trong phòng, chẳng lẻ đêm qua không phải anh nhường phòng anh cho cô, mà là…..
Kiều Chinh nhắm chặt mắt lại,nỗi xấu hổ dâng trào trong cô, cô đúng là chuyện mất mặt, đã đến ngủ nhờ, vậy mà còn chiếm giường của anh. Nhưng mà, cô nhớ hình như đêm qua cô đã vòng tay ôm lấy Cảnh Phong. Liệu đêm qua có xảy ra chuyện gì không nhỉ?
Kiều Chinh đưa mắt nhìn , tấm chăn phủ lên người cô, cô run run giở nó lên nhìn kỷ bên dưới tấm chăn, sau đó thở phào nhẹ nhỏm. Dường như mọi thứ vẫn nguyên vẹn,quần áo vẫn còn y nguyên trên người cô, tấm ra giường vẫn một màu xám sạch sẽ.
Kiều Chinh vội vàng bước xuống khỏi giường đi rửa mặt, sau đó đi tìm Cảnh Phong.
Cô vừa bước xuống lầu thì đã thấy Cẩm Tú và Cảnh Phong đang ngồi trên sofa nói chuyện gì đó, dường như khá căng thẳng,nét mặt hai người đều rất khó coi, nhưng thấy bóng cô đi xuống liền im bặt.
- Cẩm Tú, bạn đến rồi - Kiều Chinh thấy Cẩm Tú thì vui mừng , vội vàng chạy xuống ,mái tóc dài của cô bị xõa xuống trán. Kiều Chinh vô ý giơ tay lên tém tóc, tay áo giơ cao khiến vạt áo cũng bị kéo xếch lên.
Có chút cảm giác trống trải và mát mẻ, Kiều Chinh nhận ra mình đang mặc áo sơ mi của Cảnh Phong, ánh mắt của Cảnh Phong và Cẩm Tú đều đang chú mục về phía cô, cô xấu hổ đỏ mặt vội bỏ tay xuống, kéo thẳng áo sơ mi lại che phủ đôi chân mình. Kiều Chinh ngại ngùng bước từng bước xuống lầu. Cô khàn giọng hỏi Cẩm Tú.
- Bạn có đem giúp mình quần áo mới không?
- Có, ở đằng kia kìa – Cẩm Tú lạnh giọng đáp rồi chỉ tay lên một cái túi giấy được cô để ở trên đầu một cái kệ.
- Cám ơn bạn, mình lên lầu đây – Kiều Chinh đáp, cô cụp mắt xuống không dám nhìn thẳng vào Cảnh Phong, cô lấy vội cái tùi giấy rồi chạy thẳng lên lầu mà không để ý nét mặt của Cẩm Tú từ khi nhìn thấy cô mặc áo sơ mi của Cảnh Phong và có động tác như thế càng khó coi hơn.
Kiều Chinh không biết, vẻ mặt cô lúc bối rối kéo vạt áo xuống lại càng quyến rũ hơn bao giờ hết, dù cùng là con gái với nhau, mà Cẩm Tú còn thấy được vẻ quyển rũ của Kiều Chinh huống hồ Cảnh Phong là một người đàn ông khỏe mạnh. Cẩm Tú lặng lẽ nhìn Cảnh Phong, anh đang hướng ánh mắt theo bóng dáng nhỏ bé của Kiều Chinh, lòng Cẩm Tú bỗng cảm thấy giống như có ai đánh mạnh, cô cắn nhẹ môi, tay xiết chặt lại.
Kiều Chinh thay đồ xong thì đi xuống, Cẩm Tú đã làm đồ ăn sáng cho cô rồi, bèn nói:
- Ngồi xuống ăn sáng đi.
Kiều Chinh vốn quen với việc được người ta phục vụ bữa sáng, cô tự nhiên ngồi xuống và bắt đầu ăn, mệt mỏi đêm qua khiến bụng cô đói meo, cô ra sức ăn như chưa bao giờ được ăn. Nhìn cách cô ăn rất tự nhiên, ăn nhiệt tình nhưng trông rất yêu kiều nhẹ nhàng,Cảnh Phong cười nhẹ. Biểu hiện của anh không hề lọt khỏi ánh mắt của Cẩm Tú.
Khi cả hai cùng rời khỏi nhà của Cảnh Phong, Kiều Chinh ôm chầm lấy Cẩm Tú từ phía sau khi Cẩm Tú chạy xe chở cô:
- Mình yêu bạn quá đi mất. Nếu không có bạn, mình cũng không biết phải làm sao nữa.
Cẩm Tú im lặng không trả lời. Nhưng thay vì chở Kiều Chinh lên trường, Cẩm Tú lại chở Kiều Chinh về nhà.
- Sao lại đi về nhà – Kiều Chinh hơi ngạc nhiên hỏi Cẩm Tú.
- Mình sợ bạn vẫn còn mệt cho nên sáng sớm đã nhờ người viết đơn xin phép cho chúng ta nghỉ học hôm nay rồi – Cẩm Tú trả lời cô.
Kiều Chinh gật đầu,mĩm cười với Cẩm Tú vì cô ấy đã lo nghĩ cho cô rất nhiều. Nhưng Khi Kiều Chinh trở về phòng, Cẩm Tú cũng đi theo, cô ấy nhìn Kiều Chinh bằng ánh mắt lạnh lùng và nói:
- Kiều Chinh, cuộc sống này có nhiều điều mà bạn vẫn không thể biết được đâu. Cảnh Phong càng là người mà bạn không bao giờ có thể hiểu được. Mình thậm chí ở bên anh ấy bao lâu nay vẫn không thể hiểu được suy nghĩ của anh ấy là như thế nào….hơn nữa cuộc sống của anh ấy hoàn toàn khác biệt với bạn.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |