- Chua quá à – Long Sơn nhìn vẻ mặt buồn buồn lại nhăn nhó của cô thì hỏi.
Kiều Chinh cụp mắt buồn bã gật đầu. Long Sơn liền giật mấy múi cam còn lại của cô cười vui vẻ nói:
- Không sao, anh thích ăn chua, anh sẽ ăn hết số cam này của em không để xót một múi.
Vừa nói vừa dẫn chứng, anh lột một múi cam rồi bỏ vào miệng, nhai một cái sau đó trợn mắt nhìn Kiều Chinh đang bụm miệng cười nắc nẻ.
- Haiz, em giỏi lắm. Dám lừa anh, thật là uổng phí lòng tốt của anh.
Nói xong, anh vươn tay nắm mũi cô vuốt mạnh, Kiều Chinh bị đau, vội đưa tay ngăn tay Long Sơn lại, vô tình Long Sơn nhìn thấy mấy vết trầy trên tay cô, sắc mặt anh đanh lại. Long Sơn từ từ buôn tay khỏi mũi Kiều Chinh, anh nhìn cô rầu rĩ nói:
- Xin lỗi em, nếu không tại anh thì em đau có bị kéo vào chuyện đáng sợ như thế.
Kiều Chinh đưa tay che đi vết trầy của mình, cô cười ngượng nói:
- Em đâu có giận anh, anh đừng tự trách làm gì, cũng may mà anh không sao nếu không em cũng sẽ buồn lắm. Mà sao anh lại bị bọn chúng đuổi theo đánh chém như thế.
- Thật ra anh đang trên đường về nhà, nhưng lại phát hiện ra, bọn chúng dường như đang làm gì đó phi pháp nên mới lén lén lút lút lúc nữa đêm như thế. Cho nên anh bí mật theo dõi, điện thoại cũng để quên, cho nên không kịp thông báo cho đồng nghiệp đến tiếp ứng.
- Vậy rốt cuộc bọn chúng đang làm gì thế? – Kiều Chinh tò mò nhìn Long Sơn hỏi.
- Bọn họ dụ dỗ gái quê để chuẩn bị đưa sang Đài Loan bán – Long Sơn thở dài đáp
- Cái gì? – Kiều Chinh hốt hoảng kêu lên.
Sau đó Kiều Chinh ngồi nghe Long Sơn kể lại quá trình điều tra của mình, và trong lúc anh định cứu một cô gái thì bị bọn chúng phát hiện đuổi giết như thế.
- Em và anh chàng đó có quan hệ gì với nhau vậy – Long Sơn chợt nhìn Kiều Chinh hỏi.
- Anh ấy là anh trai của bạn thân em….và cũng là người em thích – Kiều Chinh ngừng một chút thì bảo.
Long Sơn cảm thấy trong lòng hụt hẩng khi nghe Kiều Chinh nói. Một nỗi buồn xâm chiếm trong lòng anh.
- Kiều Chinh, em có biết gì về con người của anh ta hay không?
Kiều Chinh gật gật đầu nhưng sau đó lắc lắc đầu. Cảnh Phong vẫn luôn khó hiểu như thế, anh lúc nóng lúc lạnh, cảm giác anh rõ ràng là một người trong giới giang hồ, nhưng lại không có vẻ gì của sự nham hiểm tàn độc mà cô thường nghe nói đến. Thậm chí có thể nói, Cảnh Phong là một người rất dịu dàng.
Nghĩ đến việc anh chăm sóc vết thương cho cô, Kiều Chinh cảm thấy thật ngọt ngào, hai má cô bất giác lại ửng đỏ. Tâm trạng của người đang yêu trong Kiều Chinh, đương nhiên là Long Sơn nhận thấy.
- Vậy mà em vẫn thích anh ta sao?
- Câu hỏi này em cũng tự hỏi bản thân mình nhiều lần, nhưng yêu là một liều thuốc độc ngọt ngào. Mặc dù biết là nó có độc, nhưng vẫn thích hương vị ngọt ngào của nó. Cam tâm tình nguyện uống nó.
Long Sơn nghe Kiều Chinh nói, anh bất giác thở dài.. là anh biết cô quá muộn.
Cẩm Tú thật sự muốn lãng tránh Kiều Chinh, ở trường, cô cố ý ngồi thật xa với Kiều Chinh, cũng không còn giữ chỗ cho Kiều Chinh như trước nữa. Hôm nay báo hại Kiều Chinh chẳng có chỗ ngồi tốt, đành phải ngồi xuống góc dưới cùng nhất trong hội trường.
Kiều Chinh ngồi học mà cứ nhìn về hướng Cẩm Tú buồn bã vô cùng. Hai người mỗi khi đi học ở hội trường, người nào đến sớm đều giành chỗ cho người kia nhưng lần này lại không. Kiều Chinh không nghĩ là Cẩm Tú lại cư xử như thế với mình. Cô thật không biết, chuyện cô thích Cảnh Phong có là gì, vì sao Cẩm Tú lại phản ứng gây gắt đến như thế cơ chứ, cho dù Cẩm Tú có lo lắng cho cô thế nào đi chăng nữa, cũng không thể giận đến như thế.
Chẳng lẽ cô thích Cảnh Phong là sai. Chính Cảnh Phong cũng không thích cô làm phiền đến anh.
- Hù ! – Giọng anh chàng Vỹ Thanh gọi giật phía sau khiến Kiều Chinh giật mình cô đánh rơi hết số sách sỡ tài liệu đang ôm trên người .
Kiều Chinh bất giác quay đầu sang bên cạnh, đáng tiếc bây giờ không còn Cẩm Tú bên cạnh thay cô mắng Vỹ Thanh. Kiều Chinh buồn bẽ cúi người ngồi xuống nhặt sách vở của mình lên, cũng không buồn trách cứ Vỹ Thanh.
Vỹ Thanh có chút ngạc nhiên, nếu là bình thường thì Cẩm Tú sẽ quát anh: “Muốn chết à, sao không nói sớm”, rồi sau đó Kiều Chinh cũng phụ họa theo, nhưng hôm nay Cẩm Tú lại chẳng ở bên Kiều Chinh, mà đi cùng cô bạn gái khác.
- Sao vậy, hai đứa giận nhau à.
- Chắc là vậy – Kiều Chinh gật đầu buồn bã.
- Đừng lo, cái con bé Cẩm Tú này, tính tình giống như con nít ấy, là chuyên gia nhõng nhẽo và vòi vĩnh. Chỉ cần em dụ cô ấy đi ăn, anh bảo đảm lát sau Cẩm Tú sẽ hết giận em cho mà xem – Vỹ Thanh nói với vẻ đắc ý vô cùng, giống như hoàn toàn nắm rõ tất cả tính tình của Cẩm Tú khiến Kiều Chinh cũng phải bật cười.
- Anh thích Cẩm Tú hả - Kiều Chinh nhìn Vỹ Thanh thật lâu rồi lên tiếng hỏi.
Vỹ Thanh bị cô hỏi thẳng như thế thì đỏ mặt bối rối, khẽ tằng hắng vài cái rồi đanh mặt bảo:
- Em đó, nghĩ đi đâu vậy hả. Ai mà thèm thích cái con bé lóc chóc như thế chứ .
- Thật không? Vậy để em đi nói thẳng với cô ấy là anh không thích cô ấy nhé – Kiều Chinh nheo mắt cười thầm, rồi giả vờ quay lưng đi.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |