Tôi có một thói quen rất kỳ lạ: “ôm” tường. Đó là một buổi hè, địa phương tôi lại cắt điện vào đúng lúc mặt trời lên cao đến tận đỉnh đầu. Trời nóng bức, lại không có quạt điện, nên tôi thử áp mặt vào tường. Thực sự là rất mát, nên tôi đã đưa tay ôm chặt vào đường để bớt nóng. Lâu dần, nó trở thành một thói quen. Tuy nhiên, không phải lúc nào tôi cũng “ôm” tường, tất nhiên. Chỉ thỉnh thoảng thôi. Bởi bản thân tôi cũng thấy ngại khi người khác nhìn thấy. Và nếu mọi người nhìn vào, chắc chẳng ai nghĩ là tôi bình thường cả. Trong khi, bản thân tôi hoàn toàn bình thường đấy chứ! Có lần, sau khi chuẩn bị bài tập xong xuôi, tôi bước xuống nhà để tự pha cho mình một tách cà phê sữa. Nhưng khi xuống bậc cuối cùng của cầu thang, tôi lại quyết định dừng lại và “ôm” tường một lát. Vừa vặn lúc đó, bố mẹ tôi đang nói chuyện với nhau. Là về tôi. Bố mẹ muốn tôi đi trông em nhà dì một tuần. Mặc dù tuần đó, tôi phải ở nhà ôn thi. Và tất nhiên là tôi không đồng ý.
- Con không đi đâu! Con còn phải ở nhà ôn thi mà!
Từ chỗ sau bức tường, tôi đi ra, và từ chối một cách thẳng thừng. Hay như mọi người vẫn nói, từ chối một cách “không thương tiếc”. Mẹ khi nhìn thấy tôi thì rất ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó, mẹ lại trở lại khuôn mặt như mọi khi. Rồi mẹ mắng cho tôi một trận.
- Con gái có đứa gì mà lén lén lút lút đi nghe trộm chuyện của người khác vậy. Chẳng khác gì kẻ trộm cả! Lần sau, nhớ đi đứng cho cẩn thận. Đừng có mà như thế nữa.
Chuyện gì thế này nhỉ? Tôi thầm suy nghĩ. Sao bỗng dưng tôi lại trở thành người mắc lỗi thế này nhỉ? Rõ ràng, vừa nãy là bố với mẹ mà. Nhưng tôi cũng chịu lẳng lặng quay lại phòng, bởi tôi biết giờ có cãi lại mẹ thì cũng chỉ có thua. Mẹ tôi mà! Và cũng vì chịu “ấm ức” như thế mà tôi không chịu ghi nhớ lời của mẹ, dẫn đến một chuyện hiểu nhầm sau này.
Hôm đó, sau khi làm nhiệm vụ trực nhật của mình xong, tôi tung tăng ra phía sau vườn trường một lát trước khi đi về. Thực ra, tôi rất thích tới đó để ngắm những đám cỏ ba lá xanh xanh, và thầm băn khoăn liệu khi nào thì mình tìm được một nhành cỏ bốn lá may mắn. Trước, tôi còn hay tới đây nhưng càng ngày, tần suất tôi lui tới chỗ này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Bởi tôi khá bận với công việc hàng quán mà mẹ giao cho. Nhưng hôm nay là ngoại lệ. Dù gì cũng về muộn, lại có lý do là đi trực nhật nên có thể nói là tôi tha hồ tìm tòi cho mình một “em” cỏ ba lá ưng ý.
Tới chỗ phòng thể dục gần vườn cây của trường, tôi dừng lại một lát. Nóng quá nhỉ, vả lại chỗ này chắc chẳng có ai đâu. Thế là ngay lập tức, tôi lại “ôm” tường để cảm nhận một chút hơi mát trong cả một không gian oi nồng như thế này. Và trong khi tôi đang ở tư thế “ôm” tường không thể thoải mái hơn, tôi bất chợt nghe được tiếng nói thanh thanh của một nữ sinh.
- Anh nói thế là sao chứ?
- Sao nhỉ? Chỉ thế thôi.
Một người khác lên tiếng trả lời. Qua cảm nhận về giọng nói thì tôi chắc chắn 100% đó là nam. Nhưng, giọng nói này tôi đã nghe ở đâu rồi thì phải. Vừa lạ, mà lại vừa quen. Tôi đã định cho qua rồi, nhưng với bản tính tò mò nên tôi đã không thể chiến thắng được lý chí của mình. Thế thôi, tôi hơi rướn người về phía trước, và khi chắc chắn rằng bản thân mình có thể nhìn hết được cả hai người, thì tôi đã thò hơn một nửa đầu ra khỏi bức tường. Là anh Nam! Chính xác, và không thể sai được. Nhưng đúng lúc tôi đang hí hửng vì đã xác định được mục tiêu cần tìm hiểu, thì bên tai tôi lại vang lên tiếng nói của nữ sinh ban nãy. Giọng nói có vẻ gì đó rất tức giận.
- Cô, ra đây mau cho tôi!
Nghe thấy vậy, tôi nhanh chóng rụt đầu vào trong bức tường và thở dốc. Sau đó, tôi vội vàng nhìn xung quanh để xem có ai ngoài tôi đang đứng ở đây không. Sân trước phòng thể dục vắng tanh, không có một ai khác. Chỉ còn gió là vẫn đang mải miết “làm việc”, thổi chút hơi mát lên những tán cây. Á, không còn ai sao! Tôi giật mình. Thế, người mà cô nữ sinh kia nói chắc chắn là tôi rồi. Tôi cảm nhận được rằng mặt tôi giờ đang nóng bừng bừng, có lẽ nếu kẹp nhiệt kế vào thì chắc hẳn vạch đo sẽ lên tới con số 40. Tôi lấy hai tay che mặt và thầm than trời đất. Ôi, ngượng quá đi mất. Làm thế nào bây giờ nhỉ? Chẳng lẽ lại chạy ra đấy và dõng dạc trả lời rằng mình đang nghe lén hai người đó nói chuyện à. Nhưng tôi đâu có cố ý. Rõ ràng đây là một tai nạn mà! Tôi vỗ vỗ vào đầu, mong sao cho những ý tưởng điên rồ cuối cùng sẽ xuất hiện. Oa, đúng rồi. Bây giờ tôi sẽ lẳng lặng trốn đi chỗ khác, và coi như chuyện này không xảy ra. Còn mấy anh chị kia chắc cũng sẽ bỏ qua cho tôi thôi. Đây cũng chẳng phải chuyện lớn mà, ít nhất là với tôi. Vả lại, cách này sẽ giúp mấy người chúng tôi không xảy nên những cãi vã không đáng có, ít tính sát thương nhất. Tôi khẽ vỗ tay và nở nụ cười mãn nguyện. Cuối cùng thì tôi cũng trở nên thông minh hơn một chút rồi!
- Này, tôi nói cô đấy!
Cô nữ sinh vừa nãy đã đứng cạnh tôi từ lúc nào. Trông khuôn mặt thanh tú vậy, mà giờ trông nhăn nhó, “xị như cái bị” và hơn hết là rất đáng sợ. Không ngần ngại, cô quát lớn vào mặt tôi.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |