Địa điểm chỉ vào là một quán bar.
quái chị QUỲNH GIAO vào đây làm gì nhỉ. Tôi gửi xe và vào trong quán
Thì gặp thằng cha bảo vệ đáng ghét.
-bảovệ: đủ tuổi chưa mà vào đây.
-tôi: dạ đủ rồi.
-bảovệ: chứng minh thư đâu đưa xem.
-tôi: dạ quên đem theo rồi chú.
Tôi mà nói tôi chưa đủ tuổi là bị đuổi ra liền cho nên đưa cho ông ta 200ngàn.
-tôi: chú giử uống cafe cho con vào vui chơi tí đi chú.
-bảovệ: thôi được rồi vào đi.
Tôi vội chạy vào quán
Vào thì thấy chị đang đứng ở bàn tiếp rựu
-tôi: cho e ly rựu chị.
-chịqgiao: quý khách đợi tí....
-ơ sao lại là em.
-tôi: không là em thì là ai....ở đây ồn qua ra ngoài nói chuyện.
Rồi chị ấy và tôi ra ngoài,dẫn chị ấy ra ông bảo vệ lườm luờm tôi hoài.
-tôi: chị giải thích cho em chuyện này là sao.
-chịqiao: chị muốn đi làm kiếm tiền trả em,với lại ở quán không làm gì chán quá.
-tôi: số tiền đó em không cần chị trả...chị em mà chị tính toán vậy à....quán mình thiếu gì việt mà phải đi làm cái này...chị có biết mấy chổ này phức tạp lắm không hả?
-chịqgiao: chị biết,nhưng chị thích làm cái này.
-tôi: thôi được rồi,coi như em nhìn lầm chị vậy....uổng công em mang chị từ lâm đồng ra đây,để chị thoát khỏi cảnh cô đơn hiu quạnh một mình....tiền đó chị không cần trả em đâu....coi như em giúp người vậy.
-chào chị em đi......chị nhớ cẩn thận....lần cuối cùng em quan tâm chị đấy.
Tôi lên xe phóng với tốc độ 80km/h về quán...toàn chuyện gì đâu không hết chuyện PHƯƠNG LINH rồi đến chị QUỲNH GIAO nửa...chán quá.
Tôi về quá chào chị UYÊN và a ĐỨC một tiếng rồi vào phòng....
Nằm chán quá tôi lại lấy xe ra cầu an bàn hóng mát trước khi đi tôi lấy thêm 2 lon bia nửa,dựng xe xuống bật chân chống giữa lên khưi bia và ngồi uống một mình
Ngồi ngẩm nghỉ cuộc đời quá nhiều cặm bẫy và thử thách. Không biết sống sao cho vừa lòng hết mọi người được đây nửa.
Nhìn lại mình một thằng nhà quê lên thành phố đi làm rồi gặp được a ĐỨC rồi có mấy cô người yêu xinh đẹp nết na. Nghỉ lại thấy mình quá may mắn,nhưng mọi chuyện nó đi quá nhanh.
Uống một ngụm bia.....bia thơm mùi lúa mới đắng đắng đậm chất bia.
Ngồi nhìn dòng sông hững hờ trôi,dòng xe cộ qua lại lòng tôi bồi hồi mang một nỗi niềm riêng.
1lon bia đã ra đi và tiếp tục lon thứ hai,định uống nhưng có người giật của tôi người đó chính là chị QUỲNH GIAO.
-tôi: chị đi làm đi ra đây làm gì.
-chịqgiao: chị xin lỗi!
-tôi: chị có gì mà phải xin lỗi....con đường chị đi do chính chị chọn em có quyền gì mà xen vào hả chị.
-chịqgiao: chị đã hiểu rồi....đã hiểu.
-tôi: chị hiểu được gì.
-chịggiao: em muốn tốt cho chị giúp chị thoát khỏi cái tệ nạn kia...chị không nhửng không rút ra bài học mà ra đây con đi làm quán bar chị xin lỗi.
-tôi: con đường chị đi do chị chọn mà.
-chịqgiao: em đừng nói vậy nửa được không.....huhu.
-tôi: khóc gì chị.....thời gian qua chị đi làm ở cái nơi đó có lúc nào chị nghỉ đến cảm giác của em không....hôm nay em theo dõi chị mới biết được. đấy chứ.
-chịqgiao: chị xin lỗi....chị muốn tự kiếm tiền trả em.
-tôi: vậy chị có xem em là một người em không?
-chịqgiao: có chứ.
-tôi: vậy thì chị tính toán làm gì,số tiền đó đâu có bao nhiêu đâu hả chị....khi nào có trả củng được thôi mà.....em có đòi chị đâu.
-chịqgiao: chị biết rồi....em tha lỗi cho chị nha. Chị nghỉ rồi không làm ở đó nửa.
-tôi: móc tay với nhau đi.
-chịqgiao: oke
-chị hứa với e là sẽ không bao giờ làm ở đó nửa...chị hứa.
-tôi: vậy là được rồi....về thôi chị.
-chịqgiao: về em.
Tôi chở chỉ về quán rồi phóng xe đi lại....tôi đến hiệu vàng bạc mua một sợ dây đeo chân rồi đem tới văn phòng phẩm nhờ người ta gói sợ dây đó và nửa trái của trái tim ...
Tôi mua một sợ dây đeo chân....vì tôi muốn tặng cho PHƯƠNG LINH,vì nhỏ đeo nó thì nhỏ có ở phương trời xa nào...sợi dây đó sẽ xích nhỏ lại và mãi nhớ đến tôi.
Gói xong tôi đem thẳng tới nhà nhỏ luôn.
-tôi: cho con gặp LINH một lúc được không ạ.
-baplinh: cậu về đi,để con gái tôi yên.
-tôi: một lúc thôi mà bác.
-baplinh: không được,cậu về đi con gái tôi ngủ rồi.
-tôi: néo bác không cho con gặp con sẽ đợi mãi ở đây.
-baplinh: cậu thích làm gì thì làm.
Ba PHƯƠNG LINH quá vô tình...tính tình phong kiến quá....nhưng tôi nhất định phải gặp nhỏ cho bằng được.....
Tôi ra vỉa hè đối diện nhà nhỏ ngồi đợi....
Đợi tới 11h vẫn không có động tỉnh gì....tôi thấy lạnh....rất lạnh....màn đêm sương rơi thấm ước bờ vai tôi nỗi cô đơn chợt hiện về
Tôi nghỉ nhất định tối nay phải gặp được e PHƯƠNG LINH à.
Nhưng giờ tôi có cảm giác nhói ở lồng ngực.....sao ngực lại đau ngay lúc này chứ....sao lại vậy,ông trời ơi,chẳng lẻ ông củng muốn cấm con yêu PHƯƠNG LINH hay sao.
Tôi phó tính mạng mình cho ông trời.....tôi vẫn ngồi ôm ngực đợi chờ một cái gì đó rất mơ hồ.tưởng chừng như không có,mỗi lúc một đau hơn và tôi đã gục xuống lề đường.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |