Mike Slade đứng dậy.
- Thưa bà Đại sứ, tôi sẽ lo đặt báo cáo sáng trên bàn giấy của bà đây!
***
Cuộc bắt cóc có dự mưu là đề tài duy nhất trong câu chuyện tại Toà đại sứ buổi sáng hôm ấy.
Làm sao mọi người đều hay nhỉ? – Mary tự hỏi. – Và làm sao Mike Slade biết được?
Mary ước gì nàng có thể biết được tên của người cứu mình để có thể cám ơn ông. Trong cái nhìn thoáng nhanh về ông ta, nàng có ấn tượng về một người đàn ông hấp dẫn, có lẽ độ vừa 40 với mái tóc xám trước tuối. Ông ta có giọng nói ngoại quốc – có lẽ là người Pháp. Nếu ông ta là du khách, có lẽ lúc này ông ta đã rời khỏi Rumani.
Một ý nghĩ vẫn dày vò Mary và khó lòng trục xuất. Người duy nhất muốn trừ khử nàng mà nàng biết là Mike Slade. Việc gì đã xảy ra nếu ông ta đã dựng lên vụ tấn công để làm nàng kinh hoảng phải bỏ đi nhỉ? Ông ta đã cho nàng ba vé xem văn nghệ. Ông ta đã biết nàng sẽ ở đâu. Nàng không thể nào xoá được điều ấy khỏi trí óc nàng.
Mary đã cân nhắc xem có nên kể cho con nàng về việc bắt cóc có dự mưu hay không và nàng quyết định không nói. Nàng không muốn làm chúng nó hoảng sợ. Nàng đơn giản chỉ muốn lo cho chúng không bao giờ bị bỏ rơi một mình.
***
Tối hôm ấy có một bữa tiệc cốc-tai tại Toà đại sứ Pháp để chiêu đãi một nhạc sĩ hoà nhạc dương cầm. Mary mệt mỏi, càng thẳng và có lẽ muốn viện bất cứ điều gì để tránh né, nhưng nàng biết nàng phải đi.
Nàng đi tắm và chọn một chiếc áo dài buổi tối và trong lúc nàng với lấy đôi giầy, nàng nhận thấy có một chiếc đế giầy bì hỏng. Nàng bấm chuông gọi Carmen.
- Vâng, thưa bà Đại sứ?
- Carmen, xin vui lòng mang cái này đến thợ giầy chữa lại giùm nhé!
- Dạ được, thưa bà. Còn gì nữa không?
- Không, chỉ từng ấy, cám ơn!
Khi Mary đến Toà đại sứ Pháp, khách đã đông đủ Nàng được phụ tá Đại sứ Pháp đón vào. Đấy là người Mary đã gặp trong chuyến viếng thăm Toà đại sứ lần trước. Ông ta cầm tay nàng và hôn.
- Chào bà Đại sứ. Bà thực tử tế vì đã đến đây!
- Ngài thực là tử tế vì đã mời tôi đến – Mary đáp.
Cả hai đều cười với những câu khách sáo của mình.
- Cho phép tôi được đưa bà đến chỗ ngài Đại sứ!
Ông ta hộ tống nàng qua phòng khiêu vũ đông người, nơi nàng trông thấy những khuôn mặt quen thuộc mà nàng đã gặp trong những tuần lễ liên tục Mary chào vị Đại sứ Pháp và họ trao đổi với nhau những câu chuyện khôi hài.
- Bà sẽ thưởng thức tài nghệ của bà Dauphin. Bà ấy là một nhạc sĩ dương cầm đấy!
- Tôi đang mong đây! – nàng nói dối.
Một người giúp việc đi qua với một chiếc khay đầy những ly champagne. Lúc này Mary đã học được cách nhấm nháp rượu tại các Toà đại sứ. Lúc nàng quay lại để chào Đại sứ Úc, nàng bất ngờ trông thấy người lạ đã cứu nàng thoát khỏi những kẻ bắt cóc. Ông đang đứng trong một góc nói chuyện với Đại sứ Ý và phụ tá của ngài.
- Xin lỗi! – Mary nói. Nàng băng qua phòng, đến chỗ người Pháp.
Ông ta đang nói:
- Dĩ nhiên, tôi nhớ Paris, nhưng tôi hy vọng rằng sang năm… – Ông ta đột nhiên dừng lại khi thấy Mary đến gần. – À, người phụ nữ gặp tai hoạ đây!
- Các người biết nhau à? – Đại sứ Ý hỏi.
- Chúng tôi chưa được chính thức giới thiệu. – Mary đáp.
- Thưa bà Đại sứ, cho phép tôi được giới thiệu bác sĩ Louis Desfoges!
Vẻ mặt của người Pháp thay đổi.
- Bà Đại sứ à? Tôi xin bà thứ lỗi. Tôi đã không biết – Giọng ông ta đầy vẻ bối rối. – Dĩ nhiên, lẽ ra tôi đã phải nhận ra bà!
- Như thế tốt hơn! – Mary mỉm cười. – Ông đã cứu mạng cho tôi!
Đại sứ Ý nhìn vị bác sĩ nói:
- À. Vậy ra chuyện của hai người là một đấy – ông ta quay sang Mary. – Tôi đã nghe về kinh nghiệm bất hạnh của bà!
- Có lẽ sẽ bất hạnh đấy nếu bác sĩ Desforges không đến. Cám ơn ông!
Louis Desforger mỉm cười.
- Tôi sung sướng vì đã đến đúng nơi đúng lúc!
Vị Đại sứ và viên phụ tá trông thấy một nhóm người Anh bước vào.
Vị Đại sứ nói:
- Xin các bị thứ lỗi cho chúng tôi, đấy là một người mà chúng tôi cần phải gặp!
Hai người vội bỏ đi. Mary còn lại một mình với vị bác sĩ.
- Tại sao ông bỏ chạy khi cảnh sát đến vậy?
Ông ta quan sát nàng một lúc.
- Dính líu với cảnh sát Rumani không phải là một phương sách tốt đâu. Họ có cách để bắt giữ các nhân chứng, rồi moi tin của họ. Tôi là một vị bác sĩ tháp tùng tại Toà đại sứ Pháp ở đây, và tôi không có quyền bất khả xâm phạm ngoại giao. Tuy nhiên, tôi biết rất nhiều về sự việc đang diễn ra tại Toà đại sứ chúng tôi và tin tức ấy có thể có giá trị đối với người Rumani. – Ông ta mỉm cười. – Vậy hãy tha lỗi cho tôi nếu tôi có vẻ như bỏ trốn đi!
Ở ông ta có một sự thẳng thắn rất cảm động. Bằng một cách nào đấy mà Mary không thể mô tả được, ông ta gợi cho nàng nhớ một tí đến Edward.
Có lẽ vì Louis Desforges là một vị bác sĩ. Nhưng, không, còn hơn thế nữa. Ông ta có cùng tính bộc trực mà Edward đã có, hầu như cũng có chung nụ cười nữa.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |