Hoàng Sĩ Nghiêm trơ về nhà, thấy con gái đang ngồi đánh đàn, lâu rồi ông hông thấy Kiều Chinh đánh đàn. Ông nhẹ nhàng bước đến bên cô, đưa tay xoa đầu cô cười âu yếm hỏi:
- Con gái của ba hôm nay có tâm sự à.
- Ba! – Kiều Chinh quay sang nhìn thấy ông , hai mắt rưng rưng, choàng tay qua eo ông, đầu dựa vào người ông nhõng nhẽo gọi một tiếng.
Hoàng Sĩ Nghiêm yêu thương giang tay ôm con gái vào lòng, nhẹ nhàng hỏi:
- Sao thế? Ai ăn hiếp con à.
- Không phải – Kiều Chinh ở trong lòng ông lắc đầu . Cô cứ ôm ba mình như thế, cảm thấy trong lòng ông thật ấm áp. Cho nhớ từ khi cô còn nhỏ, lúc nào cũng thích được ba bế, lúc cô nhõng nhẽo khóc không ngừng, ông ở bên cạnh dỗ dành cõng cô đi mua kẹo. Mỗi tối trước khi đi ngủ, cũng là ông kể truyện cho cô nghe, đôi lúc Kiều Chinh thấy mình thân với ba ơn so với mẹ. Người ta nói, con gái giống cha nhiều hơn là vậy.
- Con gái của ba, có phải là yêu rồi hay không? – Hoàng Sĩ Nghiêm đẩy nhẹ Kiều Chinh ra nhìn cô hỏi.
Kiều Chinh hai má đỏ ửng lên, cô khẽ gật đầu, cắn môi định lên tiếng nói nhưng lại thôi.
- Là anh chàng nào tốt phước được con gái yêu của ba để mắt đến như thế hả? – Hoàng Sĩ Nghiêm trêu cô.
- Ba này! – Kiều Chinh xấu hổ khẽ lườm ông trách, xong cô lại thở dài – Người ta không thèm để ý đến con gái ba.
- Thằng đó là thằng nào thế? Đúng thật là không có mắt, con gái ba xinh đẹp đáng yêu thế này mà còn không để ý hay sao. Con yên tâm đi, cái thằng đó chắc chắn là có mắt như mù mới không thích con, chỉ cần con gái ba lên tiếng, ba tin chắc người xếp hàng theo con dài đến ngập phố. Cái thằng đó chỉ đáng xách dép cho con mà thôi. Nếu nó còn dám làm con buồn, ba nhất định sẽ cho người đánh nó một trận nên thân.
Biết ba nói chuyện an ủi cô, Kiều Chinh bật cười trước lối phóng đại của ông nâng cao con gái quá thể của ông. Nhưng cô cố làm mặt nghiêm nói với ông:
- Người ta còn chưa có nói là có chê con gái ba hay không? Mà đã nghe mấy lời hâm dọa của ba, chắc chắn là xách dép chạy không kịp rồi.
Hoàng Sĩ Nghiêm thấy con gái chịu cười, ông cũng vui vẻ cười lớn.
- Ba nè! Sau này dù con yêu ai, ba cũng sẽ ủng hộ con đúng không? – Kiều Chinh đột nhiên nghiêm mặt hỏi ông một câu.
- Ba tin vào con mắt lựa chọn của con gái ba. Ba tin chàng trai đó chắc chắn là một người đáng để con gửi gắm tình yêu. Con yên tâm, ba không phải là hạng người cổ lỗ nghiêm cấm tình yêu, đòi môn đăng hộ đối gì cả. Chỉ cần thằng đó thật lòng yêu con, làm con hạnh phúc là ba đã vui rồi, của cải của ba về sau cũng thuộc về hai đứa.
- Con cám ơn ba – Kiều Chinh mĩm cười hạnh phúc vòng tay ôm lấy Hoàng Sĩ Nghiêm, cô không sợ mình không đeo đuổi được Cảnh Phong, cô chỉ sợ thân phận của Cảnh Phong như thế sẽ không được ba cô chấp nhận. Nhưng giờ cô có thể yên tâm được rồi, ít ra ba cô cũng sẽ không ngăn cản.
Thời gian cứ thề mà dần trôi qua, thấm thoát cũng hơn tuần trôi qua.
Cẩm Tú vì không có nhiều thời gian, lại vì nhớ Cảnh phong vô cùng nên chạy đến nhà anh thông báo vài câu rồi định nhanh chóng rời đi, bỏ cánh cửa mở rộng như vậy mà không khép lại.
- Lão ta rất đa nghi và xảo quyệt, dù em có hỏi thế nào, lão ta cũng không hé lấy một lời. Chỉ hé mở chút đỉnh thông tin mà thôi – Cẩm Tú đến nhà gặp Cảnh Phong báo cáo cho anh hay hoạt động của Hoàng Sĩ nghiêm mà cô biết được.
- Những thông tin em cung cấp cũng khá tốt, cứ tiếp tục ở bên cạnh lão ta quan sát tiếp. Đợi thời cơ chín mùi, đến khi lão ta tin tưởng em rồi mới moi thông tin. Không nên quá gấp gáp khiến con cáo già đó nghi ngờ. Em phải cẩn thận, anh không muốn vì chuyện này mà khiến em bị hại. Thời gian này, ông ta vẫn chưa tin tưởng anh lắm, cho nên không hề để anh tiếp cận quá sâu vào công việc – Cảnh Phong nhìn Cẩm Tú thở dài, đau xót vô cùng – Cẩm Tú, anh xin lỗi, là anh hại em ra nông nỗi này.
- Cảnh Phong, là em cam tâm tình nguyện. Anh đừng tự trách mình. Chỉ cần anh sớm lật đỗ ông ta thì em có thể thoát khỏi rồi.
- Em yên tâm, anh nhất định phải khiến ông ta chết thảm. Nhưng từ giờ đến phút đó, em phải bảo trọng, đừng làm gì khiến ông ta nghi ngờ mà….nếu em có chuyện gì thì – Mặt Cảnh Phong chìm trong đau khổ, ánh mắt nhìn Cẩm Tú buồn bã.
- Em biết rồi – Cẩm Tú gật đầu, cô vui sướng vì cảnh Phong lo lắng cho mình. Cả tuần nay cô đi theo lão Sĩ Nghiêm phục dịch lão ta, khiến tâm trạng vô cùng buồn chán và nhớ Cảnh phong vô cùng, bây giờ gặp anh, lại nghe giọng quan tâm của anh, nhất thời xúc động không kìm nén được tiến sát lại gần Cảnh Phong, nhìn anh bằng đôi mắt yêu thương nói – Cảnh Phong, em vì anh không tiếc hy sinh bản thân mình ở cạnh lão già khốn khiếp đó. Anh an ủi em một chút có được không? Xóa hết dấu vết đáng thương trên người em đi – Lời cẩm tú da diết, giọng nói khiêu gợi, đôi mắt đong đưa tình ý.
Cảnh Phong nhìn Cẩm Tú một hồi, anh sắp đặt để cô ở bên Hoàng Sĩ Nghiêm làm tình nhân cho lão ta, hy sinh thân xác của cô, để mặc lão ta dày vò trà đạp, anh cũng rất áy náy. Trước lời yêu cầu này của cô, anh không thể từ chối, cũng không có quyền từ chối. Anh choàng một tay qua eo của Cẩm Tú, tay kia khẽ nâng cầm cô ta lên, cúi người bắt đầu hôn lên môi cô ta. Cẩm Tú nhanh chóng đáp lại anh, còn cuồng nhiệt quấy lấy anh. Nụ hôn của Cẩm Tú rất điêu luyện, rất biết cách phối hợp gây kích thích cho người đối diện. Nhưng trong đầu Cảnh phong lại hiện diện lên gương mặt của Kiều chinh và nụ hôn của cô hôm nào.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |