Hai người con gái này hoàn toàn khách nhau. Nụ hôn của Cẩm Tú có phần thành thục hơn, biết cách dẫn dắt, biết cách thu hút có phần cuồng nhiệt. Còn Kiều Chinh, nụ hôn của cô nhẹ nhàng, gượng gạo, không biết cách mời gọi, cũng không biết cách đáp lại, một nụ hôn chưa từng trải. Bờ môi cô cùng hơi thở của cô có hương dâu ngọt ngào dễ dàng khiến người ta run động, còn Cẩm Tú, vừa có sự từng trải, trong hơi thở lại có mùi bia rượu thật khó chịu.
Cảnh Phong muốn đẩy Cẩm Tú ra nhưng cô đã ôm chặt lấy anh không rời. Đang lúc Cảnh Phong muốn gỡ tay Cẩm Tú ra, muốn phã vỡ nụ hôn chẳng có chút hương vị tình cảm nào thì một bóng người xuất hiện ở cửa nhà anh, nơi cánh cửa vẫn chưa được đóng lại.
- Cảnh Phong, anh xem hôm nay em….- Nụ cười của Kiều Chinh chợt khựng lại khi nhìn thấy cảnh Cẩm Tú và Cảnh Phong đang ôm hôn thắm thiết. Hai chiếc túi đi chợ trên tay của cô rơi xuống, thức ăn rơi ra, mấy trái táo cô mua cứ thế lăn tròn cho đến khi chạm đến vạch ngăn. Đợi mãi, đợi mãi, cô mới gọi điện thoại được cho Cảnh Phong, cô vui mừng khôn xiết, Cảnh phong bảo mấy ngày vừa qua anh bận đi xa, giờ mới trở về, cô vui mừng đến nỗi chẳng nói chẳng rằng chạy ra ngoài đi chợ rồi vội vàng lao đến chỗ anh ngay. Vậy mà…thứ cô nhìn thấy lại là cảnh như thế này.
Gương mặt của Kiều Chinh bỗng tái xanh, ánh mắt vừa sửng sốt vừa đau buồn nhìn hai người bọn họ, không nói nên lời:
- Hai người….
Cẩm Tú và Cảnh Phong vội vàng buông nhau ra, cả hai cũng bất ngờ trước sự xuất hiện của Kiều Chinh. Cô đã lắc đầu nhìn hai người lùi lại mấy bước, khóe mắt bắt đầu kéo màn sương, cuối cùng cô đưa tay che miệng đau khổ quay người bỏ chạy.
Cảnh Phong muốn đưa tay giữ cô lại, nhưng cô đã đi rồi, anh thở dài, cảm thấy trong lòng có gì đó đau đau. Chợt anh nhìn thấy cái bóp của cô cũng rơi ra từ túi đồ ăn. Vội vàng nhặt lên rồi đuổi theo nhanh chóng, không nói thêm lời nào với Cẩm Tú.
Kiều Chinh vừa chạy vừa khóc, cô cứ nghĩ, Cảnh Phong đã hứa sẽ thử đón nhận tình cảm của cô, cô đã hy vọng biết bao nhiêu. Khi Cảnh Phong không liên lạc, cô cảm thấy thất vọng và buồn vô cùng, đến khi gọi được cho anh, nghe giọng nói của anh, tim cô không biết đã vui mừng biết bao nhiêu.
Lời Vĩ Thanh nói hôm nào vang vọng vào tai cô : “Mọi người bảo rằng hai đứa em cùng thích một chàng trai, cho nên mới trở mặt với nhau như thế. Có người còn bảo, người đó vốn là bạn trai của Cẩm Tú, nhưng bị em xen vào.” Cô đã từng nghĩ đến điều này, nhưng nhanh chóng phủ nhận. Nhưng không ngờ háo ra đó lại là sự thật.
Cuối cùn thì cô cũng hiểu vì sao Cẩm tú bỗng trở nên lạnh lùng với cô như thế, vì sao bỗng nhiên trở mặt không nhìn cô. Hóa ra tất cả là vì Cảnh Phong. Nếu như hai người họ đã yêu nhau, vì sao lại bảo với cô họ là anh em cơ chứ, vì sao lại lừa cô, để cô lại yêu anh như thế.
Chỉ thêm vài bước chân, Cảnh Phong đã đuổi kịp Kiều Chinh khi cô đứng dưới đường. Anh nắm lấy tay cô giữ lại khàn giọng nói:
- Để anh đưa em về.
- Không cần đâu. Tôi không muốn bị các người đùa giỡn nữa – Kiều Chinh rút mạnh tay mình ra khỏi tay Cảnh Phong lạnh giọng đáp.
Cảnh Phong không nói không rằng nắm tay cô, lôi cô đi theo mình. Kiều Chinh tức giận mắng:
- Anh làm gì vậy, buông tay tôi ra.
- Ở đây khóa bắt xe lắm, để anh đưa em về - Cảnh Phong cương quyết nói.
- Tôi không cần, tôi tự mình đón xe đi về.
- Em đón xe bằng gì, trong người em không có một đồng thì làm sao mà đón – Cảnh Phong hừ mũi đáp.
Kiều Chinh nghe vậy thì mò mẫm túi mình, cô nhớ cái bóp nhỏ đựng tiền của cô để ở trong túi cách đựng đồ ăn, bên trong còn có điện thoại của cô. Vậy là cô không có tiền, không có điện thoại thật khó liên lạc với ngườc khác tới giúp. Cô cắn môi nhìn vẻ mặt có chút đắc ý của Cảnh Phong lớn tiếng nói:
- Dù sao tôi cũng không cần tới lòng tốt của anh. Tôi có thể tự đi bộ về nhà.
- Em định đi hết cả đêm à. Từ đây về đến nhà em rất xa đó – Cảnh Phong cố tình khích cô.
- Không sao hết, tôi cứ đi bộ ra ngoài đường, bắt bừa một chiếc taxi nào đó rồi về đến nhà thanh toán sau – Cô ngoan cường đáp – Không phiền đến anh.
Cảnh Phong nghe vậy thì nụ cười vụt tắt, anh vội vàng chụp lấy cô giữ lại khi cô đang quay bước. Anh nghiêm túc nói:
- Anh chỉ xem Cẩm Tú là em gái.
- Anh trai có thể hôn em gái như vậy sao? – Cô trừng mắt hỏi , sau đó giọng cô bỗng vỡ òa – Cho dù hai người có yêu nhau hay không. Tôi cũng không để ý. Nhưng vì sao hai người lại gạt tôi chứ? – Nước mắt cô rơi xuống nhìn anh hỏi – Vì sao cho tôi hy vọng như thế. Có phải hai người mỗi khi ở sau lưng tôi cười nhạo không ngớt lời hay không. Là tôi ngu ngốc tin rằng hai người là anh em, cho nên mới thích anh, mặt dày bám theo anh, vì anh mà làm nhiều chuyện ngốc nghếch.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |