- Đưa tay – Cảnh Phong lạnh giọng ra lệnh.
Kiều Chinh cắn môi lắc đầu nói:
- Không sao hết chảy máu rồi.
Cảnh phong không thèm nói gì với cô, anh trức tiếp nắm lấy tay cô kéo về phía mình rồi đặt tay cô trên đùi anh, rồi tháo ngay miếng băng keo cá nhân cẩnt hận dán vào tay cô. Ở góc độ gần như thế, Kiều Chinh có thể nhìn rõ từng ngàn tay của Cảnh Phong. Bàn tay của cảnh Phong, ngón tay thon dài, cứng cáp, móng tay cắt gọn gàng, lòng bàn tay khô và ấp áp, có những vết chai sạn giữ chặt lấy tay cô. Hơi ấm và xúc cảm ấy làm cô dễ chịu.
Dán xong, không để cho Kiều Chinh nói cảm ơn khi dán xong, Cảnh Phong đã bê hộp thuốc đi lên lầu. Anh ở mãi trên đó không hề bước xuống dưới , Kiều Chinh dù sao cũng là khách, lại ngồi trơ rọi một mình trong căn nhà trống trơn thế này cũng cảm thấy ái ngại vô cùng. Cảnh Phong lúc nào cũng khiến tâm trí cô rối bời. Anh là một đại ca giang hổ, vẻ mặt lạnh lùng khó gần, nhưng khi anh nhìn cô, ánh mắt anh vừa xa cách vừa ấm áp.
Cũng như lúc này đây, cô thật không hiểu được trong lòng anh nghĩ gì? Là anh thấy cô quá phiền phức không muốn nói chuyện cùng cô, hay là vì anh thấy cô lúng túng trước sự cố mặt của anh nên cô mới rời đi nhường không gian này lại cho cô bớt ngượng ngùng.
Kiều Chinh thấy tâm trí rối bời với những suy nghĩ về Cảnh Phong, ở anh luôn có sự khó hiểu, anh giống như một tấm gương ảo ảnh chỉ có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm vào được. Nhất là đôi mắt anh, một đôi mắt cực kì đẹp đầy thu hút người khác, nhưng lại mang sự cô đơn khó tả, ánh mắt anh có những lúc như che giấu một sự đau đớn nào đó.
Đang miên mang suy nghĩ, Kiều Chinh không biết Cẩm Tú đến phía sau cô từ lúc nào, Cẩm Tú vỗ vai cô hỏi:
- Làm gì mà như người mất hồn vậy hả?
- À, đâu có gì đâu – Kiều Chinh cười hoàn hồn đáp.
- Giúp mình lên lầu gọi Cảnh Phong xuống ăn cơm đi, mình đi dọn bàn đây, trưa quá rồi – Cẩm tú bảo với cô rồi nhanh chóng đi trở lại xuống bếp.
Kiều Chinh đành đi lên lầu gọi Cảnh Phong. Trên lầu có hai phòng ngủ, Kiều Chinh không biết phòng ngủ nào mới là của Cảnh Phong. Cô mở cửa đại một phòng ngủ vào tìm, căn phòng ngủ vừa mở ra, ánh sáng từ cửa số chiếu vào. Một căn phòng rất đẹp, được trang trí vô cùng đáng yêu và ấm áp, nhưng nhìn vào có thể nhận thấy đây là căn phòng của một bé gái. Bởi có rất nhiều búp bê và gấu nhồi bông được đặc khắp mọi nơi từ giường, tủ kiếng…..rèm cửa màu hồng còn có reng….hoàn toàn trái ngược với lối trang trí lạnh lẽo không có gì bên dưới.
Căn phòng quả thật khiến Kiều Chinh tò mò vô cùng, vì sao lại có một căn phòng bé gái ở đây. Rõ ràng cô nghe Cẩm Tú nói Cảnh Phong chỉ sống một mình mà thôi, vậy căn phòng này là thế nào. Đứa bé gái ở trong phòng này lớn hay nhỏ, là con gái của Cảnh Phong hay là em gái của anh ấy.
Sự tò mò khiến Kiều Chinh bước vào bên trong, cô tiến tới đầu giường, nơi đặt một cái khung hình đặt úp, cô muốn xem thử xem, bức hình bên dưới cái khung là hình của ai? Kiều Chinh cầm khung hình lên nhìn ngắm, quả nhiên đây là phòng của một bé gái. Một bé gái có nét mặt thanh thanh rất đáng yêu, hai má bầu bĩnh đỏ hồng, cái miệng chúm chím cười trông đáng yêu vô cùng. Kiều Chinh không cầm lòng được mà thốt lên hai tiếng:
- Xinh quá!
- Cô làm gì ở đây? – Giọng nói lạnh lùng vang lên mang theo sự tức giận cùng cực.
Kiều Chinh bị giật mình cô quay đầu nhìn ra phía sau, nhưng do hấp tấp, cô qua vào cạnh bàn, khung hình trong tay cô lập tức rơi xuống. Phần kính của khung hình bị một lực va chạm quá lớn, vậy là vỡ tan tành. Kiều Chinh giật mình, há hốc miệng kinh ngạc lẫn bất lực khi tấm kiếng vỡ ra như vậy.
- Cô….- Cảnh Phong gầm lên.
- Xin lỗi…..em không cố ý – Kiều Chinh hoảng sợ vội vàng giải thích, cô nhìn thấy ánh mắt lạnh đến cùng cực, ánh mắt giết người của Cảnh phong khiến cô run rẩy không ngừng.
- Cút…cút ngay cho tôi….nếu không tôi giết cô…
Kiều Chinh bị lời đe dọa của Cảnh Phong làm hoảng sợ, tuy trước giờ đối mặt với Cảnh Phong cô đều cảm thấy sợ, nhưng cô chưa từng thấy anh trong ánh mắt lại mang đầy sự thù hận đến như thế, cô quay người chạy nhanh ra khỏi căn phòng đó. Trong lòng sợ hãi không nguôi, cô chẳng kịp từ biệt Cẩm Tú cứ thế mà chạy thẳng ra ngoài đường, cô cứ chạy như thế cho đến khi một cánh tay giữ lấy tay cô lại.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |