- Vẫn còn một ít chưa mua, chiều nay em sẽ đi mua, ngày mai sẽ đem đến cho anh và mọi người làm – Kiều Chinh vội vàng đáp lời Vĩ Thanh để che dấu suy nghĩ vừa chớm nở trong lòng mình.
- Được. Nếu thấy nhiều quá thì cứ bảo Cẩm Tú đi theo xách đồ cho em. Dù sao thì cả bò cô ấy cũng vật được, thì mấy cái túi đồ chẳng làm gì được cô ấy đâu – Vĩ Thanh nhân cơ hội hành tội Cẩm Tú vụ cô nàng chơi khâm bắt anh ăn gần chết mấy món ở buffe.
Cả bọn được dịp cười vỡ bụng, trêu chọc Cẩm Tú khiến cô nổi cáu trừng mắt nhìn Vĩ Thanh chuẩn bị quật lại anh, mọi người lại ngồi gác tay chờ xem kịch vui diễn ra thường xuyên này. Nhờ vậy chuyện của Cảnh Phong cũng tạm thời được yên ổn.
Chiều Kiều Chinh cùng cẩm Tú đi mua đồ, cả hai đi mua rất nhiều, lựa mãi đến khi trời tối sầm mới bắt đầu đi về. Trên đường về nhà, Kiều Chinh cảm thấy dường như có ai đó đang đi theo họ, nhưng đường lộ nhiều xe cộ lại sáng trưng, cô không thể biết thật sự có ai theo dõi mình hay không? Hay chỉ là ảo giác.
- Cẩm Tú nè, có phải có ai đó đang theo dõi tụi mình hay không?
Cô hỏi vậy vì người cầm tay lái là Cẩm Tú, cô ấy có thể nhìn qua kính chiếu hậu để phát hiện xem kẻ nào đang nhìn họ chầm chầm. Kiều Chinh rất muốn quay lại, nhưng cô lại rất sợ bị hắn ta chiếu tướng cho nên đành nhờ Cẩm Tú.
- Có ai đâu nào. Mình thấy người ta chỉ là chạy cùng đường mà thôi. Mà nhiều người như vậy, thật khó xác định được kẻ biến thái là ai.
Kiều Chinh hít thật mạnh liều mình quay đầu nhìn lại phía sau lưng mình, chỉ có một chiếc xe màu đen bóng mượt chạy chầm chậm, cùng với máy chiếc xe máy sau lưng mà thôi. Trong họ chẳng có ý gì ngoài việc cố gắng chạy vê nhà mình.
Kiều Chinh cảm thấy chắc là mình bị ảo giác mà thôi, cho nên cô nhanh chóng gạt bỏ sự cảnh giác của mình qua một bên .
Khi cả hai tới nhà, Kiều Chinh lấy chìa khóa từ từ tra vào ổ rồi mờ cửa cái cạch, cô đẩy cửa định bước vào Cẩm Tú vội vàng chen qua cô để đi vào nhà. Kiều Chinh nhìn dáng vẻ hối hả của Cẩm Tú thì không khỏi bật cười. Cô mở rộng cửa hơn để đẩy chiếc xe tay ga của mình vào trong nhà.
Nhưng chiếc xe vừa được đá chống lên thì lập tức hai người đàn ông từ chiếc xe hơi màu đen bóng loáng kia xông đến, trên tay hắn là một chiếc khăn tẩm thuống mê.Kiều Chinh chỉ vùng quẫy mấy cái khi bọn chúng chụp thuốc mê lên mũi cô rồi buông thỏng hai tay bắt đầu chìm vào giấc mơ. Chiếc xe tay ga của cô ngã cái rầm xuống đất đánh thức Cẩm Tú.
Cẩm Tú hí hửng chạy vào nhà thì chợt nhớ Kiều Chinh mới là người giữ chìa khóa, bèn quay đầu lại nhìn Kiều Chinh thúc giục mình đi ăn. Không ngờ cô nghe tiếng xe của Kiều Chinh ngã rầm thì vội vàng chạy ra xem. Chỉ kịp nhìn thấy hay tên đội nón sụp xuống đang kéo Kiều Chinh vào bên trong chiếc xe chờ sẵn kia.
Buổi xế chiều là thời gian bắt đầu hoạt động của những quán bar, nhưng trước khi bắt đầu mở cửa, người quản lí luôn báo cáo tình hình hoạt động ngày hôm qua lên cho Cảnh Phong nghe.
- Anh Phong! Có chuyện này….- Người quản lí sau khi báo cáo xong hết tình hình thu nhập của ngày hôm qua thì nhìn Cảnh Phong với vẻ e dè, nửa muốn nói, lại bỏ lững.
Cảnh Phong bèn ném cho hắn ta một ánh mắt sắc bén đầy cảnh cáo, anh không thích cái kiểu nói ngập ngừng như thế chút nào. Anh gấp mạnh cuốn sổ dày cộm trên tay mình lại thật mạnh rồi ném xuống ghế kế bên mình, hành động của anh làm cho gã quản lí sợ xanh cả mặt, người hắn bỗng thấy lạnh run, sợ hãi cúi mắt nhìn xuống bên dưới, hắn âm thầm tự trách bản thân, tại sao lại nhiều chuyện đến như thế.
- Nói đi – Cảnh Phong đột ngột hạ lệnh một cách lạnh lùng.
Gã quản lí nuốt khan một tiếng rồi lấy tay lau mồ hôi, bịn rịn mới nói ra được:
- Anh Phong! Chuyện là như vầy, cái quán bên kia, bọn chúng đã chiêu dụ nhiều tiếp viên nổi tiếng bên ta, lại dường như đã tăng cường rất nhiều tiếp viên nữ trẻ đẹp, là hàng mới, cho nên…- Hắn liếm mép một cái cố gắng lấy hết hơi sức nói tiếp – Cho nên khách của quán chúng ta di chuyển sang bên đó khá nhiều. Bọn chúng rõ ràng là cố tình khiêu khích chúng ta mà. Đúng là không nể mặc anh Phong và ông chủ tí nào hết. Anh nghĩ chúng ta có nên dạy cho chúng bài học hay không?
Nghe xong chuyện, sắc mặt Cảnh Phong không có chút thay đổi nào hết. Anh bình thản nhấc ly rượu trên bàn lên rồi ngã người dựa vào sofa, nhưng ánh mắt có chút đăm chiêu, chẳng ai biết anh nghĩ gì hết. Tất cả không gian bỗng chìm xuống. Ai cũng lo lắng đợi chờ quyết định của Cảnh Phong, nếu như anh gật đầu thì chắc chắc sẽ có một trận đổ máu, còn nếu không thì, lợi nhuận sẽ bị người khác từng bước cướp lấy, đánh hay không đánh điều chở nên dở, chẳng ai lại muốn như thế hết.
Lát sau cảnh Phong uống cạn ly rượu trong tay mình rồi đáp:
- Cứ mặc bọn chúng.
Cả đám người đều ngớ ra, rồi vội vàng cúi đầu im lặng, kẻ che dấu sự thất vọng, kẻ lại vui mừng, nhưng chẳng ai nói ai, cả đám đàn em điều trưng ra bộ mặt phục tùng mệnh lệnh.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |