- Anh nhất định phải để ông ta trả giá.
Ngày hôm sau, Kiều Chinh đi hết các cửa tiệm tìm bằng được cái khung hình giống cái khung hình đã vỡ nát kia nhưng lại không thấy, cô lại không có hình cái khung đố nên chỉ qua hình ảnh mô tả rất khó để làm một cái như thế. Kiều Chinh thất vọng vô cùng, cô quyết định tìm một cái khung hình cũng đáng yêu như thế thay thế.
Cô cầm khung hình được bỏ trong một chiếc hộp rất đẹp cẩn thận đứng trước nhà Cảnh Phong e ngại không biết có nên bấm chuông cửa hay không? Theo lời của Cẩm Tú, một đại ca quản lí một quán bar như anh chỉ làm việc lúc tối mà thôi, cho nên ban ngày Cảnh phong thường ở nhà ngủ.
- Cô làm gì ở đây? – Giọng cảnh Phong đột ngột vang lên sau lưng Kiều Chinh khiến cô giật mình vội quay lại nhìn anh, tay cầm chiếc hộp quà đựng khung ảnh dấu ra sau.
Hành động đó của cô không qua được cặp mắt tinh anh của Cảnh phong, anh nghiêng đầu nhìn món quà ở sau lưng cô hỏi:
- Cái gì vậy.
Kiều Chinh cắn môi e dè cầm cái hộp quà đưa ra trước mặt Cảnh Phong, cô lén lút nhìn anh nói:
- Cái này….xin lỗi anh.
Cảnh Phong cầm lấy cái hộp ngay, anh mở ra xem, rồi nhìn cái khung hình bên trong trầm mặt giây lát. Kiều Chinh lo lắng nhìn anh, cô nuốt nước bọt cái ực, lùi chân lại nói:
- Vậy…em về đây. Tạm biệt.
Cô vội vàng quay lưng định bỏ đi, cô không dám ở với anh quá lâu.
- Cám ơn….Xin lỗi …… hôm qua anh không nên nổi giận với em.
Đột nhiên nhận được lời xin lỗi của cảnh phong, Kiều Chinh bỗng cảm thấy rất vui, cô cũng không hiểu vì sao bản thân mình lại thấy vui nữa. Có lẽ cô cho rằng thật khó để hạng người như anh ta nói lời xin lỗi đến mình. Cô chầm chậm quay đầu nhìn lại nhìn thẳng vào Cảnh Phong bất giác nở nụ cười, nụ cười đẹp như ánh mặt trời chiếu trên cao.
- Anh không còn giận em nữa chứ?
Cảnh Phong bị nụ cười của Kiều Chinh làm ngay người, tại sao cô có thể cười với anh như thế sau nhưng lời đe dọa của anh. Vì sao cô không giống những người con gái khác, dù trong lòng sợ anh, nhưng vẫn bám lấy anh, cô thì sẽ xa lánh tránh mặt anh khi sợ. Những cô gái khác khi bị anh đe dọa lập tức sợ hãi tránh xa anh ngay lập tức, chẳng ai có đủ can đảm nở nụ cười như thế với anh. Cánh tay của anh bỗng giơ lên như muốn chạm vào gương mặt cô.
Bàn tay của Cảnh Phong cuối cùng cũng chạm vào gương mặt mềm mịn của Kiều Chinh, bỗng cảm thấy giống như có một luồn điện xét ngang, làn da cô mềm mịn chạm vào rất thích.
Kiều Chinh cũng thoát giạt mình vì hành động của Cảnh Phong, cô tròn mắt nhìn anh, cả người dường như run nhẹ. Cảnh phong cũng không biết mình đang làm gì, anh vội vàng rụt tay về. Không khí bỗng trở nên ngượng ngập vô cùng.
- Em phải về nhà rồi – Kiều Chinh xấu hổ vội vàng quay lưng bỏ chạy.
Cảnh Phong nhìn theo bóng dáng cô, ánh mắt anh bỗng trở nên lạnh lẽo. Một chiếc xe hơi màu đen sang trọng bỗng chờ tới cách phía bên kia đường, cửa kính xe được hạ xuống thấp. Một người đàn ông có vẻ ngoài phốp pháp đeo một chiếc kính đen quay đầu nhìn Cảnh Phong, ông hạ kính xuống, mĩm cười , một nụ cười khoái ý nói:
- Xem ra kế hoạch đã có thể tiến hành sớm hơn rồi.
Từ dạo gặp Cảnh Phong và đàn em của anh ấy, đám con gái trong cán bộ đoàn của khoa cô lúc nào cũng bàn tán sôi nổi.
- Thật không ngờ ngoài đời lại có một anh chàng cực bảnh đến như thế.
- Không phải chỉ là bảnh thôi đâu, phải nói là quá tuyệt, mình chưa từng thấy ai mang dáng dấp phong trần lạnh lùng lại đầy thu hút như anh ấy. Chỉ mỗi ánh mắt của anh ấy thôi đã đủ làm người ta chết mê chết mệt rồi, không ngờ giọng nói của anh ấy càng tuyệt hơn. Các anh chàng đẹp trai trên phim tuy diễn xuất thần thế nào đi nữa cũng không thể thể hiện rõ được hết phong thái vốn có của anh ấy.
Cứ người này một câu, người kia một câu ca ngợi Cảnh Phong hết mực. Cả bọn còn quay sang Cẩm Tú nhìn cô bằng cặp mắt ngượng mộ.
- Cẩm Tú, mau giới thiệu anh trai bản cho mình làm quen với.
- Mình thấy mấy anh chàng đàn em cũng rất là Ok, không thì giới thiệu ho cho mình đi.
Cả bọn ra sức năn nỉ, lay lắc người Cẩm Tú khiến cô choáng cả đầu, cô quay sang Kiều Chinh cầu cứu, nhưng Kiều Chinh chỉ nhún vai lắc đầu rồi quay đi, cô chẳng dại gì chui đầu vào để bị tra tấn đâu. Kiều Chinh quay đi, cô nghĩ đến Cảnh Phong đúng là đi đến đây cũng khiến con gái si mê, quả thật là ánh mắt và nụ cười của anh rất dễ người khác chìm đắm. Kiều Chinh nghĩ đến đây bất giác thấy đỏ mặt, cô giật mình vì phản ứng của mình lúc nghĩ đến Cảnh Phong. Cô hoảng hốt vỗi vàng dùng tay xoa mặt xua đi màu đỏ vừa tích tụ trên mặt mình.
- Kiều Chinh. Em đã mua đầy đủ hết các vật dụng trang trí chưa? – Vĩ Thanh tằng hắng mấy cái để mấy cô nàng ở đây bớt ồn ào một chút rồi nhìn Kiều Chinh gọi.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |