Kiều Chinh nhìn Cảnh Phong, anh là đang nhận hết rỗi về mình thay cô. Theo như chúng nói, cô nghĩ là chính cái
hôm cô uống say ở quán bar, đắc tội với cái tên kia, Cảnh phong vì giúp cô mà đắc tội với hắn, hắn cho người trả thù
anh. Như vậy không thể xem như là anh liên lụy cô mà là cô liên lụy anh.
- Tại sao lại đến, anh không sợ đó là cái bẫy dụ anh đến hay sao? – Kiều Chinh nhìn Cảnh Phong, đem lời thắc mắc
của mình sau khi Cẩm Tú kể lại nói ra.
- Là bẫy cũng phải đi – Cảnh Phong đáp một cách quả quyết.
- Vì sao?
Cảnh Phong quay đầu nhìn Kiều Chinh không rời mắt, cái nhìn rất sâu như muốn khiến cô chìm vào đó, Kiều Chinh
bối rối chớp chớp mắt cúi mặt tránh ánh mắt ấy, lí nhỉ hỏi:
- Rõ ràng em nghe anh nói, anh sẽ không đến mà, em đã tưởng….
- Loại người như chúng tôi, không thể để kẻ khác ra lệnh cho mình trước được, vì như vậy chứng tỏ mình chịu
khuất phục chúng – Cảnh Phong lạnh lùng đáp, ánh mắt bỗng trở nên tối sầm không còn sâu và trong sáng như nhìn
cô lúc nãy nữa – Chúng tôi thà gạt bỏ chứ không thể để những thứ đó trở thành điểm yếu của mình.
- Thật ra hôm đó em không hề nói với chúng em là bạn gái của anh gì hết, hắn ta chỉ là bịa đặt thôi – Kiều Chinh
nghĩ đến việc Cảnh phong có thể hiểu lầm rằng chính cô nói với bọn Hưng đại bàng mình là bạn gái của anh để
mong anh đến cứu.
- Tôi biết.
- Anh biết…..- Kiều Chinh bỗng thở hắt ra, cô cảm thấy mình rất ngốc, mấy cài chiêu lừa đảo này chỉ có thể lừa
được những người khờ dại chưa trải như cô thôi, chứ làm sao có thể lừa được những người như Cảnh Phong, làm cô
cứ phập phồng mãi.
Đột nhiên cô cảm thấy có một luồn hơi ấm phủ lên má cô, một cái chạm vô cùng nhẹ nhàng khiến tim cô run lên, cô
giương mắt nhìn Cảnh Phong, anh đã thu tay về rồi khẽ hỏi:
- Còn đau không?
Kiều Chinh không ngờ Cảnh Phong lài nghe thấy tiếng cái bạt tai hôm đó, cô sững người nhìn Cảnh Phong, cảm
thấy sự quan tâm nhẹ nhàng của anh dành cho mình, sự quan tâm này có thể làm tan chảy hết trái tim thiếu nữ.
Cảnh phong tưởng Kiều Chinh không hiểu câu hỏi của mình bèn nói thêm:
- Chúng đánh em.
- Hết đau rồi, cám ơn anh đã quan tâm – Kiều Chinh đỏ mặt, hai tay siết chặt cố gắng kiềm lại tiếng tim đập mạnh
của mình lại.
- Vậy thì tốt – Cảnh Phong khẽ khàng nói, giọng nói có phần nhẹ nhỏm, giống như là trong lòng thấy áy náy vì đã
liên lụy đến cô, nếu cô có bề gì thì anh ấy sẽ áy náy trong lòng.
Nghe giọng nói này, Kiều Chinh bỗng thấy thất vọng vô cùng, cô cũng không hiểu vì sao nữa, cô quay nhìn Cảnh
Phong, anh đã đứng lên và quay lưng đi rồi.
Đợi Kiều Chinh và Cẩm Tú rời đi, Thái từ trên lầu mới đi xuống nhìn Cảnh Phong cau mày hỏi:
- Anh Phong. Em thật không hiểu, tại sao lúc đó không dùng Kiều Chinh mà uy hiếp ông ta luôn. Anh đã biết rõ
Hưng đại bàng là người của lão ta, nhất định lão sẽ cho người thả cô ấy ra, chúng ta cứ giả vờ như không đến rồi cho
người bắt cô ấy có hay hơn không? Cần gì hoặc tính nhiều thứ thế chứ?
Cảnh Phong trước lời văn hỏi của Thái, anh im lặng một lúc rồi mới nói:
- Giữa anh và ông ta không đơn giãn chỉ là muốn loại bỏ nhau trong làm ăn đâu.
Chương 5 : Quá Khứ Đau Thương
Cảnh Phong còn nhớ mười hai năm trước, anh vẫn là một cậu bé 13 tuổi. Có ba, có mẹ và có một em gái nhỏ hơn
mình 6 tuổi. Gia đình anh sống ở ngay trung tâm thành phố, cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc.
Ba anh, ông Cảnh Hàn, lúc đó tự mình mở một công ty riêng làm chủ, tuy quy mô công ty không lớn, nhưng có thể
nói đi vào quỹ đạo rất tốt. Công ty không có nhiều nhân viên, nhưng ai đối với ba anh đều hết mực kính trọng.
Mẹ anh, là một người phụ nữ bình thường vô cùng, bà ở nhà nuôi dạy hai con nhỏ. Em gái anh cũng vô cùng xinh
xắn đáng yêu và biết nghe lời. Gia đình anh xem như vô cùng hạnh phúc.
Cho tới một ngày, ba anh dẫn về một người đàn ông cực kì sang trọng. Từ cách ăn bận đến cách nói chuyện cho
thấy ông ta là người khôn ngoan. Giọng ông ta cũng rất sảng khoái. Ba anh đã giới thiệu với cả nhà :” Đây là bác
Nghiêm, bạn cùng quê với ba. Cũng là người đang cùng công ty ta hợp tác, trước đây ba rất quý bác ấy”
Khi Cảnh Phong thay mẹ bê nước mời ông ta uống, ông ta nhìn anh chăm chú hỏi vài câu, Cảnh Phong lễ phép trả
lời rành rọt đứng lui một bên, ông ta cười nói:
- Cậu có thằng con khá thật, xem ra sau này sẽ làm một nhanh tài đó.
- Thằng con của em trông vậy chứ khờ lắm – Ông Cảnh Hàn cười cười đáp.
- Chú cứ tin đi, anh chú nhìn người chưa bao giờ sai cả – Hoàng Sĩ Nghiêm rút gói thuốc trong túi ra châm một mồi
lửa rồi đáp.
- Dạ, thằng con này là niềm tự hào của em đó anh – Ông Cảnh Hàn cười cười ánh mắt ánh lên vẻ tự hào khi nhìn
Cảnh Phong, đứa con trai này năm nào cũng là học sinh giỏi toàn trường.
- Haha, anh nhìn người đố có sai mà. Anh đây chỉ có mỗi một đứacon gái , thấy thằng con của chú mày mặt mày
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |