Sự việc bị bại lộ, Cảnh Phong đã nổi giận đùng đùng, không cho cô làm những việc nguy hiểm như thế nữa, nhưng quyết tâm giúp anh trong lòng cô không hề nguôi ngoai, cho nên cô đồng ý dọn đến ở nhờ nhà Kiều CHinh. Cô muốn lợi dụng những ngày ở nhà Kiều Chinh để tìm hiểu giúp anh, chỉ đáng tiếc, cô vẫn chưa có cơ hội tốt. Đã vậy, cơ hội đã không còn khi hai vợ chồng ông Sĩ Nghiêm trở về, cô ở đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Suốt cả đêm, Cẩm Tú lên mạng tìm công việc, rồi làm hồ sơ nộp, hy vọng tìm được công việc bán thời gian tốt để vừa học vừa làm. Cho nên sáng nay cô thức dậy rất muộn. Khi mở mắt nhìn đồng hồ, Cẩm Tú thấy đã hơn 8 giờ rồi. Sáng nay cô và Kiều Chinh không có tiết, có lẽ giờ này Kiều Chinh vẫn còn ngủ, cô nàng này vốn là con sâu ngủ, có thể bỏ cả cơm để ngủ cả ngày.
Cẩm Tú đi xuống nhà lấy cho mình một ly nước lọc, cô cũng không ngại gặp vợ chồng Hoàng Sĩ Nghiêm, bởi vì bình thường giờ này, họ đã ra khỏi nhà rồi. Cô cứ diện nguyên bộ đồ ngủ mà đi ra khỏi phòng, xuống nhà bếp. Đi ngang qua phòng làm việc của Hoàng Sĩ Nghiêm, cô bỗng phát giác, cánh cửa khép chưa chặt.
Tim Cẩm Tú bỗng đập thình thịch, cổ họng cảm thấy khô khốc hơn bao giờ hết, Cẩm Tú hít một hơi thật sâu, lưỡng lự không biết có nên nhìn vào hay không? Cô không biết Hoàng Sĩ Nghiêm có ở nhà hay đã ra ngoài rồi.
Nếu ông ta ở nhà, hành động tự tiện mở cửa bước vào của cô thật đúng là không phải phép, nhưng nếu như ông ta không ở nhà, thì đây là cơ hội tốt của cô tìm hiểu giúp Cảnh Phong.
Nghĩ tới nghĩ lui, Cẩm Tú quyết định hé cửa bước vào bên trong căn phòng. Vì Cảnh Phong cô quyết tâm liều lĩnh thêm lần nữa.
Căn phòng quả nhiên không có người. Cẩm Tú thở phào nhẹ nhỏm cô đẩy mạnh hơn cánh cửa rồi bước vào trong. Cô đã tìm hiểu rất kỹ ở Kiều Chinh, Hoàng Sĩ Nghiêm chỉ khi đi công tác mới bật hệ thống camera lên mà thôi, còn hiện giờ hệ thống ấy đã được tắt. Cô có thể an tâm xem xét mà không bị bại lộ gì cả.
Cẩm Tú bước nhanh đến chỗ bàn làm việc của ông Sĩ Nghiêm nhìn xem có tài liệu cần thiết nào hay không. Lòng vừa sợ hãi không thôi, tim đập mạnh vô cùng, ngón tay cầm những trang giấy tờ kia mà không ngừng run rẩy, lòng bàn tay cô đổ mồ hôi lạnh, trán cô cũng túc mồ hôi nhanh chóng, cả người cứ như đang đứng ở sa mạc, mặc dù căn phòng khi cô bước vào nhiệt độ vẫn bình thường.
Cẩm Tú kéo thật nhẹ cái hộc bàn ra, nhưng hộc bàn không di chuyển, lần lượt những cái hộc bàn đều được cô kéo thử, nhưng rồi thất vọng vô cùng khi tất cả đều bị khóa.
Đang lúc Cẩm Tú thấy thất vọng vô cùng thì cô nghe tiếng bước chân vang vọng bên ngoài hành lang, Tim cô ngừng đập, tưởng chừng chỉ chút nữa thôi là chết rồi. Tiếng chân càng đến gần, lòng Cẩm Tú càng chùn lại. Cô hoảng loạn nhìn ngó xung quanh, dường như tất cả đều không có nơi để cho cô ẩn nấp.
Cẩm Tú cắn nhẹ môi, cô kéo xuôi sợi dây thun buộc tóc của mình xuống, dây áo ngủ bằng lụa mà Kiều Chinh tặng cũng được cô kéo ra, để lộ một chiếc váy ngủ ngắn ngủn cùng đôi chân thon dài, thân hình đầy đặn lộ rõ dưới chiếc váy đầy gợi cảm kia. Dáng vẻ của cô thế này đúng là khiến người khác không khỏi say mê.
Cẩm Tú đánh cược, có thể sẽ mất mặt vô cùng, nhưng dù sao vẫn đỡ hơn là khiến ông Sĩ Nghiêm nghi ngờ cô.
Cánh cửa bật mở, Hoàng Sĩ Nghiêm bước vào với nét mặt cau có đầy khó chịu rồi ngưng đọng lại khi nhìn thấy Cẩm Tú. Cô đứng tỳ một tay lên bàn, nét mặt hơi nghiêng nhìn ông, đôi môi đỏ hơi mím lại đầy nữ tính cùng e thẹn, nhìn thấy ông Sĩ Nghiêm, cô chớp nhẹ đôi mặt hé môi gọi nhỏ:
- Bác trai.
Sau giậy phút sững sờ, ông Sĩ Nghiêm lấy lại vẻ mặt bình thường của mình, bước về phía bàn làm việc ngồi xuống ghế, quan sát Cẩm Tú hỏi:
- Cháu tìm bác à?
- Dạ phải – Cẩm Tú cố tình kéo dài câu trả lời của mình trong âm thanh gợi cảm.
- Nói đi – Ông Hoàng Sĩ Nghiêm nhìn Cẩm Tú, ánh mắt ông bỗng xám lại, ánh mắt trở nên đầy gian xảo. Thân hình Cẩm Tú hiện rõ trước mặt ông, là người ày dạn kinh nghiệm, lẽ nào ông không hiểu mục đích của cô là đang muốn quyến rũ mình, nhưng ông cũng không phải hạng lóa mắt vì đàn bà, người như ông muốn bao nhiêu cô gái đẹp mà không được chứ.
- Xin lỗi vì đã tự tiện vào đây, cháu chỉ muốn đến nhờ bác giúp cho cháu một công việc bán thời gian tương đối tốt. Bác quen biết nhiều có lẽ sẽ giúp được cháu.
- Vì sao lại muốn tìm công việc? Chaq1u đang cần tiền à – Hoàng Sĩ Nghiêm dựa cả người vào ghế ánh mắt nhìn Cẩm Tú đầy ẩn ý.
- Dạ, cháu muốn tìm việc làm để có thể dọn ra ngoài sống.
- Ở đây cháu sống không tốt hay sao?
- Dạ không phải, mọi người đối xử với cháu rất tốt, cháu mang ơn hai bác với Kiều Chinh nhiều lắm, nhưng dù sao đây cũng không phải là nhà cháu. Cháu không thể làm phiền mọi người mãi được.
Hoáng Sĩ Nghiêm trầm mặc một chút rồi gật đầu:
- Thôi được, chuyện này cứ để bác lo, Bác sĩ tìm cho cháu một công việc thích hợp.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |