- Cháu cám ơn bác, cháu không dám làm phiền bác nữa ạ, cháu xin phép bác về phòng,
- Được rồi, cháu đi đi.
Cẩm Tú tỏ vẻ vui mừng, cô nhìn ông Sĩ Nghiêm nở một nụ cười đầy quyến rũ rồi mới quay người bỏ đi. Cô cẩn thận khép cửa phòng làm việc của ông Sĩ nghiêm lại. Ông Sĩ Nghiêm nhìn theo bóng Cẩm Tú, ánh mắt thâm trầm, khóe môi cười bí hiểm, ông rút một điếu thuốc ra hút châm lửa hút một hơi dài, sau đó với tay cầm điện thoại bàn bấm một dãy số. Ông nói bằng giọng ra lệnh:
- Đem hình của con bé tham gia vụ chụp hình đến đây cùng hồ sơ của nó.
Trong bệnh viện, mới sáng sớm, Kiều Chinh đã xách theo một hộp cháo thịt bằm nóng hổi, cô nhờ chị giúp việc mới nấu giúp cho mình. Cầm cái hộp đựng cháo cẩn thận để không đổ cháo ra ngoài, cô vui vẻ gõ cửa phòng của Cảnh Phong.
Cảnh Phong đang bàn công việc với Thái và Hải, bỗng nghe tiếng gõ cửa phòng, cả ba đều giật mình im bặt quay đầu ra cửa lắng nghe. Giờ còn rất sớm, y tá và bác sĩ không thể đến vào lúc này, phòng anh lại là phòng chỉ một giường. Cảnh Phong nhìn Thái và Hải khẽ nói:
- Mở cửa đi, có lẽ là lao công đến dọn dẹp buổi sáng hay Cẩm Tú đến.
Hải gật đầu rồi bước ra mở cửa. Kiều Chinh đứng đợi lâu không thấy lên tiếng cho rằng Cảnh Phong vẫn còn ngủ nên cố xoay nắm cửa bước vào, không ngờ đúng lúc Hải cũng xoay cửa mở ra, cho nên Kiều Chinh bị mất thăng bằng ngã nhào vào lòng anh. Hải cũng bất ngờ vô cùng, bị Kiều Chinh đỗ vào người mình nên bị đẩy lùi vài bước, nhưng mau chóng lấy thăng bằng lại, ôm chặt Kiều Chinh lại, giúp cô khỏi ngã. Nhưng cháo nóng mà Kiều Chinh cẩn thận giữ gìn nãy giờ bị chao nghiêng sánh ra tay cô và tay Hải. Cháo nóng khiến Kiều Chinh nhăn mặt rên nhẹ một cái.
- Xin lỗi anh – Kiều Chinh vừa vội vàng rút khăn tay ra lau cháo nóng bám trên tay Hải, vừa cúi đầu luôn miệng nói xin lỗi.
Hải nhìn thấy Kiều Chinh cũng bị bỏng mà chỉ lo lấy khăn lau cho mình, lòng anh bỗng tuôn chảy một cảm giác khác lạ, cô gái này có gì đó ngốc nghếch nhưng đáng yêu. Anh khẽ cười nắm lấy cái khăn , kéo nó ra khỏi tay Kiều Chinh sau đó lau vết cháo trên tay cô.
- Không sao chứ?
Kiều Chinh ngơ ngác, cô cắn môi cuối đầu lí nhí nói:
- Cám ơn anh. Em không sao .
- Em đến thăm anh Phong? – Hải nhìn cô nghiêng đầu cười hỏi, ánh mắt hấp háy vẻ trêu chọc.
Hai má Kiều Chinh đỏ ửng lên bởi cái nhìn trêu ghẹo đó của Hải, cô cười cười gật đầu rồi đep hộp đựng cháo đó đến đặt trên bàn của Cảnh Phong.
- Chắc anh chưa ăn sáng, em có đem chút cháo cho anh, anh đã đói chưa?
- Lần sau không cần đem đến nữa, tội không muốn làm phiền em – Cảnh Phong không thèm liếc nhìn hộp cháo một chút nào nói luôn.
- Không phiền – Kiều Chinh cũng quen với cái tính lúc nóng lúc lạnh của Cảnh Phong rồi nên cũng chẳng để ý đến lời nói của anh mà đáp ngay, cô sợ câu tiếp theo của anh là bảo cô đừng đến nữa.
Cảnh Phong nhìn Thái và Hải mà ra lệnh, chẳng muốn để ý đến Kiều Trinh chút nào hết:
- Hai cậu đi về đi, tôi muốn ngủ một chút.
Gương mặt của Kiều Trinh xụ xuống buồn bã, cô biết Cảnh Phong chẳng muốn chấp nhận việc cô ơ đây chút nào chỉ là anh không thể thẳng thừng đuổi cô ra về nên chọn cách làm lơ như thế.
- Anh Phong, thật ra ăn cháo nóng tốt hơn – Hải thấy Kiều Chinh làm mặt buồn thì lên tiếng nói giúp – Đừng phụ lòng tốt của người khác mất công lại áy náy đó.
- Cút – Cảnh phong lườm Hải quát.
Hải cười khùng khục khi trêu tức được Cảnh Phong bèn đẩy Thái đang nhìn Kiều Chinh ra về.
- Tụi em về đây, tụi em cũng bận, không mua đồ ăn sáng cho anh được, anh ăn cháo đi nhé, Kiều Chinh, em đút anh Phong dùm anh nhé – Hải không quên nói thêm một câu trước khi ra về, bị Cảnh phong trừng mắt, anh chỉ cười nháy mắt với Kiều Chinh rồi đóng cửa lại.
- Anh, ăn cháo nha, em múc cho anh một bát, cháo ngon lắm, lại tốt cho sức khỏe – Kiều Chinh quay sang nhìn Cảnh Phong cười tươi hỏi bằng giọng ngọt ngào như dỗ trẻ con.
Cảnh Phong không nói , anh ngã người xuống giường , quay người nhắm mắt giống như không thèm để ý đến Kiều Chinh, hôm qua anh đã nói thẳng là cô không cần đến nữa rồi, vậy mà cô vẫn cứ đến. Kiều Chinh nhìn thấy Cảnh Phong như vậy thì thở dài, cô dùng khăn giấy lau đi chỗ bị đỗ cháo ra ngoài của hộp đựng cháo. Vô tình chạm vào vết bỏng nhẹ trên tay khiến Kiều Chinh kêu nhỏ một tiếng. Cảnh Phong nghe cô kêu thì quay người lại nhìn cô, cau mày hỏi:
- Sao vậy?
- Không có gì – Kiều Chinh lắc đầu đáp. Tay vẫn tiếp tục lau cái hộp đựng cháo cho sạch sẽ.
- Đưa tay đây – Cảnh phong bỗng ngồi dậy rồi ra lệnh cho cô.
- Để làm gì? – Kiều Chinh ngơ ngác nhìn anh hỏi.
- Mau lên – Cảnh Phong không trả lời mà nói bằng một giọng ra lệnh .
Kiều Chinh bèn đưa một tay của mình cho Cảnh phong, nhưng anh lắc đầu bảo:
- Tay kia.
Kiều Chinh vốn là muốn dấu tay bị phỏng của mình, da cô vốn mỏng manh, tuy vết bỏng không ảnh hưởng nghiêm trọng, nhưng vẫn để lại trên làn da trắng của cô một vệt hồng. Cô nghe Cảnh phong ra lên, đành miễn cưỡng giơ ta về phía anh. Cảnh phong nắm chặt tay cô, nhìn ngó, anh cau mày một cái rồi thả tay cô ra, mở ngăn tủ của mình, lấy ra một tuýp thuốc quăng cho cô bảo:
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |