Hiện giờ tôi đang đi công tác tại Vũng Tàu. Team chúng tôi đã kiếm được một khách hàng khá tuyệt ở đây. Sẵn tiện chúng tôi lên lịch đi chơi biển luôn. May mắn làm sao, hôm nay trời không mưa. Tôi vừa mới tắm biển xong. Mặc dù rất đói nhưng tôi quyết định sẽ email cho cậu trước. Cậu hãy cầu nguyện là cơn đói của tôi tạm lắng xuống để tôi kể chuyện dài một chút.
Ngày hôm sau của cái ngày định mệnh, tôi đi học. Hôm đó, có giờ học của một bà cô cực khó tính và tôi thì ghét bả kinh khủng. Nếu bị bả đánh dấu vắng mặt ba lần là toi môn đó, nghĩa là phải học lại vào học kỳ sau. Mà tôi thì đã bị đánh dấu hai lần rồi. Cho nên, mặc dù bị cảm cúm do dính mưa hôm trước, tôi vẫn phải lê lết đến trường trong tình trạng rất chi là xơ xác. Cuộc đời có cái định luật vô lý này nè Jun, đó là lúc bạn cần phải nghỉ ngơi nhất thì cũng là lúc bạn không được phép nghỉ ngơi nhất. Tôi đã thấu rõ triết lý này khi đến giảng đường với cái trán nóng hầm hập và cổ họng ho cục cục như một con gà mái. Ấy thế mà khi vừa đặt cái ba lô xuống ghế, tôi đã bị Trung ngoắc ra ngoài. Chúng tôi băng qua hành lang giảng đường đến khu tự học ở phía sau.
“Tôi muốn Na nhìn cái này,” Trung chỉ tay vào hai bên thái dương của cậu ấy và cả sau gáy nữa, mấy chỗ đó đang dán cao Salonpas. “Na thấy chưa?VìNa mà tôi đang bị cảm”.
“Ờ, hôm qua Trung bị ướt mà. Tôi cũng bị cảm nè. Cảm ơn Trung đã đưa tôi về,” Tôi dợm chân định bước đi.
“Na đứng lại,” Trung kéo tay tôi. “Na nói vậy rồi đi hả?”, Trung có vẻ hậm hực.
“Tôi cám ơn rồi mà, không phải Trung muốn nghe tôi nói vậy hả?”
“Trời! Đáng lẽ hôm qua Na kêu tôi vô phòng Na trú mưa thì giờ tôi đâu có bị vầy đâu,” Trung quả thật rất hậm hực.
“Ủa, kêu Trung vô? Chi vậy? Tôi là con gái mà. Kêu Trung vô phòng mới kỳ đó. Ừm ừm… Đừng nói với tôi là, Trung bực bội và kéo tôi ra đây vì chuyện tôi không cho vô phòng trú mưa nha?”
“Ừ!”, Trung ngoảnh mặt ra chỗ khác khi trả lời.
“…”
“Thì tại tôi hụt hẫng đó. Tôi đã đinh ninh là Na sẽ làm vậy mà ai dè Na để tôi đội mưa về nhà. Nhà tôi ở tít Tân Phú lận và tôi phải đội mưa cả mấy chục cây số về nhà”. Trung có chút dỗi. Khi thấy thái độ đó, tôi bỗng phì cười và cứ cười mãi cho đến khi nhận ra Trung đang ngây người nhìn tôi cười.
Sau buổi học, Trung rủ tôi đi uống nước chanh nóng và tôi đã đồng ý như một lời cảm ơn. Đây chính là khởi đầu cho tình bạn của chúng tôi.
Sau này, tôi được biết thêm về nguyên nhân chính khiến cho Trung giận tôi vì một việc rất chi là cỏn con như vậy. Jun, cậu có nhớ tôi đã nói Trung ngồi sau tôi gần ba tháng mà tôi không biết không? Trước đó, Trung nghe được mấy cô bạn cùng lớp nói về một đứa con gái – là tôi đây – một đứa cực kỳ khác người. Vì thế Trung tò mò và cố tình ngồi sau tôi một thời gian. Rồi sau đó Trung nhận ra tôi không hề nhận thấy có kẻ ngồi sau mỗi khi tôi đến lớp thì cậu ấy tò mò thật sự. Trung còn cố tình xuất hiện trước mặt tôi nhiều lần khác nhưng tôi không hề nhận ra sự trùng hợp cố ý mà luôn bơ đẹp cậu ấy. Còn buổi chiều mưa Trung đưa tôi về, cậu ấy đã chạy xe ngang qua tôi một lần trước khi quay lại và giúp đỡ tôi. Lúc chạy ngang, Trung thoáng thấy cái áo khoác đen to sụ cùng cái ba lô vàng chóe và lập tức nhận ra ngay cái con bé dở hơi mà cậu ấy đã tốn cả đống thời gian gây sự chú ý nhưng vô vọng. Vì thế mà, Trung đã hy vọng đó là một cái cớ để kết bạn với tôi và đinh ninh rằng tôi sẽ mời cậu ấy vô phòng trú mưa.
Cho dù mọi chuyện không theo đúng ý thì Trung cũng đã thành công khi khiến tôi nhận ra sự tồn tại của cậu ấy. Không những thế, chàng trai rảnh rỗi này còn làm nhiều việc phiền toái hơn để đóng một vai trò trong cuộc sống sinh viên của tôi. Những việc Trung đã làm, tôi sẽ kể cho cậu nghe vào email sắp tới nhé! Tôi đã rất đói rồi.
Bye cậu và nhớ gởi cho tôi vài tấm hình của cháu cậu nhé Jun!
Na.
***
Thành phố Hồ Chí Minh
Gởi Jun!
Tôi vừa từ Vũng Tàu về Thành phố Hồ Chí Minh. Tuy rất buồn ngủ nhưng tôi sẽ trả lời mail cho cậu trước, vì dường như cậu là một kẻ tò mò khủng khiếp!
Tôi đã xem hình của cháu cậu. Nó là một em bé rất kháu. Nếu sau này có con, tôi cũng muốn có một bé gái như vậy. Hãy trở thành một người cậu tuyệt vời nhé Jun! Tôi quả thật rất ghen tỵ với cậu.
Jun à, giờ không phải là quá sớm để hỏi về tình cảm của tôi và Trung sao? Chúng ta mới chỉ ở phần đầu câu chuyện. Tuy nhiên, vì cậu đã hỏi nên tôi sẽ trả lời. Tôi và Trung chỉ là bạn cho đến lần cuối cùng tôi gặp cậu ấy. Và đó là phần sau của câu chuyện mà tôi đang kể. Cậu chẳng thể nhảy cóc cả một quãng thời gian đến năm tháng sau được. Vì trong năm tháng đó, có nhiều điều đã xảy ra và cậu sẽ chắc chắn muốn biết là cuối cùng tôi đã thay đổi như thế nào mà.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |