***
Lại nói về thằng Tùng, nó càng ngày bám lấy tôi nhiều hơn. Tôi từ nghi ngờ về giới tính của nó, ghét nó, dần chuyển sang thương nó, một thứ tình cảm rất lạ, như đã thân quen từ lâu, tôi coi nó như đứa em trong gia đình.
Tôi và Tùng được câu lạc bộ giao cho làm phóng sự ngắn về thái độ xã hội đối với người đồng tính. Mọi người trong câu lạc bộ thường trêu rằng tôi và nó nên hoán đổi thân xác cho nhau. Người ta thì cười vì đó là những lời đùa cợt, nhưng tôi thấy nó cay đắng thế nào.
Giữa cái nắng nóng đến bực bội, tôi với Tùng lang thang dọc bờ hồ bên con đường đối diện với cổng trường để phỏng vấn. Những người trẻ đa số cười cười hoặc gãi đầu gãi tai, tôi hiểu rằng giới trẻ bây giờ luôn cố tình tỏ ra hào hứng với vấn đề đồng tính, nhưng khi đối diện thật sự với nó thì lại e ngại, nhưng như vậy đã là quá an ủi so với thái độ của những người lớn tuổi hơn. Hai đứa tôi hít một hơi rồi tiến về một bác già đang vạch áo ngồi quạt phành phạch dưới gốc cây bên hồ. Câu trả lời của bác ấy làm hai đứa phá lên cười, nhưng khi nhìn vào mắt thằng Tùng, tôi không thấy niềm vui trong đó, không biết nó có phát hiện ra rằng, trong mắt tôi là một nỗi buồn đi dần về vô cực.
- Bác là bác không thể chấp nhận được cái bọn lam yêu lam, lữ yêu lữ ấy đâu. Người đồng tính là người không có tính người, riêng bác là bác không đồng ý đâu!
Thật sự là khó chấp nhận.
Trong số những người không thể chấp nhận ấy, liệu có em không?
***
Sinh nhật em, tôi gửi đến tận nhà một bó sen trắng. Trên tấm thiệp chỉ ghi vỏn vẹn một từ “estupendo!” kèm theo là một tấm ảnh em đang ngắm mưa qua cửa sổ giảng đường mà tôi chụp trộm.
Tôi không biết những ngày rất gần nhưng rất xa này sẽ kéo dài trong bao lâu, câu chuyện đi dần đến bế tắc. Khủng hoảng lên đến đỉnh điểm khi em hỏi tôi một câu chết lặng:
- Chắc chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau phải không?
Lồng ngực đau thắt, có lẽ tôi đã sai ngay từ đầu, tình yêu không thể nuôi bằng sự cố chấp, nhất là khi tôi gần như không có khả năng để chịu trách nhiệm với người mình thương yêu. Em không trả lời tin nhắn của tôi nữa.
Tôi lấy xe đi khỏi nhà, chạy một mạch trên những con đường ồn ào trong lòng Hà Nội. Khói xe và đèn đường trộn vào nhau thành ảo ảnh. Không có một điểm đến nào cụ thể, tôi cứ đi cho gió thốc vào mớ bộn bề trong lòng. Tự hỏi tại sao có những người phải sống thành hai bản vào ban ngày và ban đêm như thế, tại sao những đứa trẻ sinh ra lại có một số ít chứa đựng những nghịch lý trong con người mình, tại sao tình yêu lại bị vây hãm bởi nhiều điều vô hình đến thế. Tôi muốn gào lên, nhưng chưa kịp, có cái gì đó rú lên trước mặt. Thôi xong. Mải mê suy nghĩ khiến tôi quên không bật đèn xin rẽ phải. Tôi được cơ động mời vào nói chuyện. Nhìn mấy bộ đồng phục cơ động không khác gì xứ sở bóng tối làm tôi sôi cả ruột. Trong những giờ phút quyết định sống chết thế này thì dường như những điều tồi tệ sẽ tiếp tục xảy ra theo một quy trình giời ơi đất hỡi nào đó.
Tôi nghĩ chết chắc rồi, không còn đường nào mà thoát, giấy tờ thì không mang, tiền cũng không nốt. Viễn cảnh đen tối hơn màn đêm phủ lên cái đầu mụ mị của tôi, bất lực đến nước này, tôi đâm ra mất năng lực hành vi, cứ nhe răng ra cười như vừa trúng số. Mấy anh cơ động nhìn tôi kinh hãi, tôi thấy mình bất khuất như Hercules hiên ngang chiến đấu với những gã khổng lồ để bảo vệ đỉnh Olympus. Nhưng tôi ngay lập tức rơi từ đỉnh Olympus xuống khi nhận ra những gã khổng lồ không hề có dùi cui như mấy anh này. Miệng tôi lúc này đã đơ rồi thì phải, nó vẫn bạnh ra khoe bộ răng chưa đủ 32 cái. Thôi thì đằng nào cũng gặp nạn, cứ từ từ. Tôi khuệnh khoạng đi ra xe, bật tung cốp xe lên mặc dù biết thừa trong đó chẳng có cái gì ngoài nắp bình xăng. Đang nước sôi lửa bỏng, thì tin nhắn đến, thằng Tùng. Tôi vẫn biết tôi và nó có cái duyên gì lạ lùng lắm, nhưng nó luôn chọn những thời điểm khó đỡ để mà tìm đến tôi.
- Chị Linh ơi, cứu em với!
Không hiểu cái thằng quỷ này bị làm sao, linh tính bảo tôi rằng thằng bé đang sợ hãi thật, nhưng làm sao tôi đến cứu nó khi mà tôi còn đang không tự cứu được mình đây. Định bụng nhắn lại cho nó để hỏi sự tình, thì điện thoại báo sắp hết pin. Vỉa hè thì tối, tôi loay hoay soi cái màn hình điện thoại, không lẽ vận hạn của tôi đến hết vào ngày hôm nay. Mấy anh cơ động đang thì thầm với nhau cái gì đó, tự nhiên quay ra gọi tôi lại. Tôi lại tiếp tục khoe hàm răng có thể mang đi quảng cáo hùng dũng tiến về chốt.
- Này em, anh hỏi thật cái này, em có quen biết ai trong ngành không?
- À..ờ..cũng có…sao anh?
- Có nhiều không em?
- Dạ cũng nhiều..hề hề..
- Thôi em đi đi..
Tôi cười lần nữa chào chốt cơ động, bấm bụng đi được một đoạn rồi mới dám hú lên như vượn. Không hiểu cái mặt tưng tửng của mình có gì đặc biệt mà đi đâu người ta cũng nghĩ tôi là con ông nọ bà kia mặc dù tôi còn không biết tên một người nào gọi là có quyền có thế trong cái thành phố này.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |