- À, vì quán này gần tòa soạn, tiện cho các anh hơn.
Linh nhoẻn cười, Quân nháy mắt:
- Chỉ vậy?
- Không hẳn. Vì em thích. Quán mới chưa đông khách, nhưng cô chủ quán dễ thương, chococale làm cũng rất ngon, muốn tặng anh phóng viên làm quà.
Nói rồi Linh đi về phía trong quầy phục vụ, cầm ra một túi nhỏ với bao bì khá bắt mắt đặt lên bàn uống nước. Buổi phỏng vấn kết thúc, Quân nán lại chờ thời gian trôi qua như những nhịp thở kéo dài. Quả thật, ngoài công việc thì anh không còn biết chọn lựa điều gì để làm sau giờ tan sở. Nếu như bình thường, Quân có thể gọi cho May và cùng cô lên phố cổ, ghé những hàng ăn quen thuộc, nhâm nhi café ở một quán cạnh nhà thờ, chờ đợi đêm buông xuống và cả hai cười khúc khích với những câu chuyện vặt được kể suốt dọc đường về nhà.
Mọi suy nghĩ đều hướng về một người, về những kỉ niệm thân thuộc và ấm áp như hơi thở của mình. Quân nhíu mày, chạy nhanh ra khỏi quán và cố lách mình ra khỏi những thanh âm va đập từ đường phố lúc giờ tan tầm. Đột nhiên Quân muốn đến tìm gặp May, lấy cớ tặng cho cô một gói chocolate làm quà và sau đó… Và sau đó… Mặc kệ những bối rối quẩn quanh, Quân vẫn vít ga lao nhanh trên con phố nhỏ.
Chiều tàn, một vài tia nắng hắt đám lá khô màu vàng úa, con phố quanh co, lòng người khúc khuỷu.
3. Mối quan hệ giữa May và Quân vẫn chưa được định đoạt. Quân mặc định sẽ yêu cô, chờ cô. Nhưng May không đủ tự tin. Cô vẫn nói rằng cô đang yêu anh ở hiện tại, yêu rất thật. Nhưng cô sợ rằng một ngày nào đó xa xôi, một cô gái Hà Nội sẽ cuốn hút Quân thay vì những email trơ lì cảm xúc từ đám emotion vô cảm trên màn hình. Nỗi sợ của May thành hình lớn dần, đến nỗi mỗi lần gặp nhau, May chỉ vụng về hôn phớt nhẹ lên má Quân, không chạm môi, không vòng tay qua cổ và luồn tay vào tóc anh như thường lệ. Thậm chí, câu “Je t' aime” cũng nhỏ dần nhỏ dần, có những lúc chìm vào làn gió mỏng manh của những đêm lấp lánh sao.
- Anh từng yêu một người trước em, đúng không?
May nói tiếng Việt như người bản xứ, bởi cô sống với mẹ tại Việt Nam từ nhỏ. Bố cô vì một lý do nào đó đã không còn thiết tha trở về Việt Nam với hai mẹ con. Nét đẹp lai Việt – Pháp là nét cuốn hút riêng biệt của May, nhưng mẹ May lại không thích điều đó. Bà nói chỉ cần nhìn thấy cô là có thể thấy chuỗi quá khứ ám màu buồn của bà. Chính vì điều đó, May vẫn luôn mặc cảm và tự ti. Vì sao cô không giống mẹ nhiều hơn, không có màu tóc đen, không có nước da vàng, và cũng không có một chút nào giống người Hà Nội. Quân vuốt lên mái tóc vàng xõa trên vai đang rũ xuống như thở dài thay cho thân chủ.
- Anh không biết!
- Lần ấy gặp anh, em có thấy ảnh cô ấy trong ví của anh. Cô ấy rất đẹp.
Có một lần Quân mở mắt ra đã thấy mình nằm trong bệnh viện, bên cạnh là dáng ngồi lo lắng của May. May cho hay rằng Quân đã gặp một tai nạn giao thông trên tuyến đường gần nhà cô. Nhưng tên tài xế taxi bỏ đi mất, để lại anh với vũng máu không ngừng túa ra cùng xe đạp địa hình bị gãy khung. Những mảng kí ức từ từ quay lại giống như một thước phim đã cũ. Cả hai người hoài niệm về những ngày đầu tiên. Cuối cùng, Quân bật cười.
- Ví của anh mất rồi. Trí nhớ của anh về người ấy… cũng không tìm lại được. Vậy nên… anh không biết.
- …
- Nhưng May, anh yêu em!
Quân xoay khuôn mặt May lại đối diện với mình, cọ vào gờ mũi cao và thẳng tắp của cô hôn điệu eskimo ngộ nghĩnh. May nhoẻn cười, một thoáng buồn vương trên mi chợt tan đi.
4. Khoảng thời gian cuối gấp rút chuẩn bị cho việc đi du học, May gặp ít nhiều căng thẳng. Nhưng Quân vẫn luôn cố gắng ở bên cạnh cô, cùng cô sắp xếp công việc, dùng chút thời gian rảnh rỗi để đi đến những nơi May thích. May nói cô yêu Hà Nội, bởi Hà Nội sinh ra một chàng trai của riêng cô. Những lần thì thầm câu nói ấy, đôi mắt cô thoáng ngại ngùng, đuôi mắt ánh lên sắc màu của hạnh phúc lấp lánh. Một lần, May muốn được đến shop chocolate hanmade mà Quân từng nói với cô. Cả hai người chọn một góc bàn nhỏ cạnh cửa sổ. Bất chợt ngoài trời đổ mưa, May nhìn ra phía ngoài phản chiếu những hình ảnh lạ lẫm của một chiều mưa trên phố. Quân tiện tay cầm máy ảnh, chụp những bức ảnh có khuôn mặt quay nghiêng của May, có nụ cười nửa miệng của cô, một bên gò má với sống mũi cao thẳng tắp và những lọn tóc xõa dài trên vai. Lọt vào khung hình giữa những bức ảnh liên tiếp là hình ảnh chủ quán đang đưa chocolate tự chọn lên cho hai người. Khi cùng xem lại ảnh chụp, May thơ thẩn.
- Cô gái này... nhìn quen quá!
Quân quay sang phía đối diện, bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên cực độ của chủ quán. Cô gái ấy đeo trước ngực một tạp dề hoa xinh xắn, hai tay vặn vẹo trước mặt, nửa muốn nói điều gì đó với anh, nửa như hoảng hốt không thành lời. Cuối ngày, khi Quân cùng May ra về, phía đầu xe có một dáng người đang đứng chờ đợi, không để một trong hai người Quân và May cất tiếng hỏi, cô ấy chủ động.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |