- Anh đã nghĩ ngày hôm nay sẽ khác, nhưng hóa ra không phải vậy.
Nói rồi Quân bước nhanh ra phía ngoài quán, lấy xe đạp địa hình của mình bắt đầu chạy đi nhanh nhất có thể. Đan ngồi lại trong quán với nét mặt thẫn thờ, nhìn những hạt mưa đầu tiên rơi xuống, làm ướt nhòe ánh mắt cô, ướt nhòe dáng người cao lênh khênh của Quân ngày một xa dần phía sau con ngõ nhỏ.
Đan mím môi, nước mắt lăn dài trên gò má. Cô vô thức bấm một dãy số để gọi nhưng từ rất lâu sau ngày mưa hôm ấy đã không còn ai trả lời lại cô ngoài giọng nữ vô cảm của tổng đài báo số máy không liên lạc được. Đan lạc mất Quân từ ngày đó, khi dự định về shop chocolate còn dang dở, khi tình yêu còn đang phiêu lưu chùng chình giữa hai trái tim non trẻ chưa tìm được điểm chung sau ba năm yêu nhau. Đan bật khóc nức nở, ôm vào lòng những tấm ảnh cũ có hình ảnh Quân. Cô nhớ anh, nhớ anh hơn bao giờ hết. Khi gặp lại một người giống anh y hệt, cô muốn tin rằng đó là anh để có thể chạy lại ôm chầm lấy, để có thể thút thít nũng nịu, để cô trách anh rằng sao nỡ bỏ cô ở lại, sao nỡ bỏ mặc cô với vò võ cô đơn. Nhưng rồi ngay sau đó Đan sẽ xin lỗi anh, sẽ thừa nhận rằng cô quá bướng bỉnh, vì muốn được anh chú ý nên lúc nào cũng tỏ ra bướng bỉnh.
Bất giác điện thoại rung, Đan gạt nước mắt, cố lắng lòng để người bên kia điện thoại không nhận ra cô đang khóc một cách yếu ớt thảm thương.
- Chào Đan, chủ shop chocolate handmade ở góc ngõ Tô Hiệu, hôm nay Đan có mở quán không? Tôi là Quân, muốn gặp Đan hỏi một số chuyện. Không biết, Đan có phiền không?
Đan vội vã gật đầu, cô lại nhận ra rằng mình đang nói chuyện điện thoại với anh, không phải là đang đứng đối diện. Dù vậy, cô vẫn có thể hình dung ra cảnh anh đang mỉm cười như an ủi, đuôi mắt hơi cong lên, một tay cầm điện thoại, một tay bất an làm động tác chạm nhẹ liên tục giữa đầu ngón trỏ và ngón cái. Ngày xưa, mỗi lần chờ đợi câu trả lời thuộc dạng yes/no, anh vẫn luôn làm động tác ấy.
- Vâng. Đan dự định mở quán lúc ba giờ chiều. Nếu rảnh, anh Quân cứ qua nhé!
3. Đan ngồi ở quán bất an chờ đợi, giống như những lần trước đây cô chờ đợi Quân để nói lời xin lỗi sau mỗi lần hai người xảy ra cãi vã. Quán của Đan vốn dĩ không có nhiều khách, mọi người chủ yếu gọi điện và đặt hàng thông qua kênh bán hàng trên facebook, việc kinh doanh như thế mang lại nhiều hiệu quả hơn vì khách hàng không phải tốn thời gian đi lại, chỉ cần bỏ ra chút thời gian online đặt hàng hoặc gọi một cuộc điện thoại chưa đầy một phút là nhận được hàng ngay sau đó hai giờ đồng hồ. Tuy nhiên, vì lời hứa với Quân, vì dự định cùng kinh doanh với Quân vẫn còn đang dang dở, Đan muốn tiếp tục nuôi lớn giấc mơ của mình, cũng coi như đó là một cách để bấu víu vào tình yêu thầm lặng dành cho Quân. Mặc dù từ ngày hôm ấy, không biết vì lý do gì, Quân đã lánh xa hoàn toàn ra khỏi cuộc sống của cô.
- Đan đã chờ tôi lâu chưa?
Quân lại gần từ khi nào, đặt lên bàn một bó hoa rum trắng được gói cẩn thận. Đan không trả lời câu hỏi, chỉ mỉm cười và gật đầu chào, thay vào đó, hỏi một câu hỏi khác.
- Anh chuẩn bị đi gặp bạn gái sao? Có phải định mua chocolate để tỏ tình với cô ấy không?
Quân nhìn theo ánh mắt Đan, cô đặt điểm nhìn vào đóa hoa rum trắng, anh nhoẻn cười:
- Ừ, Đan tinh tế thật. Sau cuộc hẹn với Đan, tôi sẽ đi gặp May, bạn gái tôi, cũng là người hôm nọ đi cùng tôi đến đây. Cô ấy thích rum trắng, thích cả chocolate ở đây. Nhưng mà điều quan trọng hôm nay tôi muốn hỏi Đan là…
- …
Đan cúi mắt nhìn xuống đôi giày cao gót đang đi ở chân, di di mũi giày vô định trên nền gạch Tàu màu đỏ. Cô khẽ hắng giọng, nuốt trôi những gì định nói với Quân mà cô đã lẩm nhẩm suốt dọc đường từ nhà đến quán. Quả thật, bây giờ hỏi rằng anh còn nhớ cô là ai không đã quá sức vô duyên. Dù không biết đã có chuyện gì xảy ra với Quân, nhưng Đan biết rõ một điều, anh đang yêu một cô gái khác, vốn dĩ không phải là Đan, và anh đang hạnh phúc.
- Tôi muốn biết, có phải, chúng ta từng quen biết nhau không?
Quân khó nhọc mở lời. Hai bên vành tai đỏ nhừ, như biểu hiện của một sự bối rối cực độ. Anh tiếp lời ngay sau đó vài giây.
- Thú thật, tôi gặp một tai nạn xe, sau đó bị mất trí nhớ và không còn nhớ gì nhiều nhặn về những mối quan hệ xung quanh mình. Tôi chỉ kịp nhớ mình tên gì, bao nhiêu tuổi theo giấy tờ tùy thân kèm theo trên người. Ngoài ra, tôi không còn nhớ gì khác cả. Kể cả công việc, tôi cũng đang làm một công việc mà không hề biết rằng có liên quan gì đến những công việc trước đây hay không.
Đan lặng lẽ thở dài, bàn tay xoay xoay cốc nước để trên mặt bàn kính. Cô vẫn dành sự chú ý cho bó hoa rum trắng đặt bên cạnh vòng tay khoanh của Quân.
- Anh có bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ tìm lại quá khứ của mình chưa? Cuộc sống hiện tại của anh… ổn chứ?
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |