Quân khẽ gật đầu. Đối với anh, có công việc ổn định, có thể tự nuôi lấy bản thân mình không có gì là không tốt. Có một người yêu thương, chăm sóc và bên cạnh mỗi ngày, cũng không có gì là không tốt. Nhưng như thế không có nghĩa là anh không cần tìm lại quá khứ của anh. Anh nhớ rằng có những trận đau đầu lúc giữa đêm khiến anh khóc lóc như một đứa trẻ. Nhiều lúc Quân nhận ra anh yếu đuối đến độ có thể buông bỏ tất cả chỉ vì không biết rốt cuộc mình đã từng là ai, đã từng là người như thế nào. Cuộc sống của một người nếu thiếu đi những mảnh ghép từ quá khứ hẳn đã trở nên vô nghĩa. Anh cũng từng tìm đến gặp bác sĩ, nhưng câu trả lời của họ là câu trả lời không chắc chắn. Anh sẽ tìm lại được ký ức vào một thời gian hạn định nào đó. Một năm, hai năm, cũng có thể không bao giờ những ký ức đi lạc ấy trở lại bên anh một lần nào nữa. Vạn sự tùy duyên.
- Sao lại tìm tới Đan để hỏi về quá khứ của anh?
- Là do… biểu hiện hôm trước của Đan. Đan đã xin lỗi và nói nhầm lẫn. Nhưng tôi không nghĩ vậy. Tôi chắc chắn rằng… chúng ta đã từng quen biết nhau.
Đan bấu chặt những ngón tay vào lòng bàn tay, cố kìm nén những dòng cảm xúc đau đớn đang len lỏi và bủa vây lấy mình. Đối diện với một người mình từng yêu thương đến thắt lòng thắt dạ, lại phải lừa dối và tự lừa dối rằng chưa từng quen anh. Đó là việc làm tàn nhẫn nhất. Cô cảm thấy yếu đuối và bất lực, giống như việc cô đã không thể níu kéo anh trong ngày mưa năm đó.
- Chúng ta từng là bạn bè, quen biết xã giao thôi. Phải, đã từng là bạn bè.
- Là bạn bè? Thật sao?
Quân nhíu mày hỏi lại một lần nữa. Đan không đáp lời, chỉ chớp mắt tỏ ý rằng đúng như thế. Một vài giây sau, cô lặp lại điều đó một lần nữa.
- Từng là bạn bè…
Bên ngoài lất phất những hạt mưa mỏng tang, Đan đưa ánh mắt nhìn vào vô định vì không đủ mạnh mẽ để nhìn Quân lâu hơn. Anh vẫn ngồi trầm ngâm đối diện, tiếng thở dài nghe não nề hơn. Thật ra, Quân đã cảm giác thân thuộc khi gần cô, cảm giác vết nhói trong tim dâng lên liên hồi, một thứ tiếng vọng ra từ trong tâm tưởng của anh, rằng Đan là một người con gái đặc biệt, có thể là người anh từng yêu, rất yêu. Nhưng cuối cùng, câu trả lời của cô khiến anh loay hoay giữa hai miền lạc lõng. Rốt cuộc, anh là ai, và cô là ai? Giữa họ, từng có một tình yêu không?
- Hôm nay Đan mệt nên đóng cửa quán sớm, Quân chọn một loại chocolate tặng May để Đan làm cho. Làm xong cho Quân, Đan cũng về nhà.
Đan mỉm cười, đứng dậy đi ra phía quầy, Quân dõi theo dáng người nhỏ bé của Đan, bất giác nắm lấy tay cô níu khẽ:
- Không phải chúng ta từng yêu nhau sao?
*****
Họ từng yêu nhau, từng có nhiều dự định cùng nhau, thậm chí còn chưa có bất cứ một câu chia tay nào giữa hai người.
1. May thu dọn lại tủ sách, thấy rơi ra từ trên kệ sách một tấm ảnh chân dung của một cô gái rất đẹp. Nếu như May không nhận lầm thì đó cũng chính là Đan, chủ shop chocolate trên đường Tô Hiệu mà lần trước Quân dẫn cô đến đó. May mím chặt môi, nắm tay một góc tấm ảnh để lộ sự sợ hãi đến yếu lòng. Những giọt nước mắt trong veo rơi xuống tấm ảnh đã xuất hiện một vài vết ố của thời gian.
Một khoảng thời gian dài trước đây May đã lặp đi lặp lại những giấc mơ kỳ quặc, về một sự chia ly đau đớn dẫu cho khi giật mình tỉnh giấc, nhận ra tất cả những gì diễn ra chỉ là hình ảnh trong mơ thì cảm giác đọng lại trong tim vẫn rất rõ ràng. May bắt đầu sợ mất Quân, sợ không thể níu được anh ở bên cạnh mình, yêu thương mình như những ngày trước đây nữa. Cầm tấm ảnh của Đan trên tay, nhìn vào nét cười duyên dáng của cô ấy, May chỉ lẩm nhẩm như tự thôi miên bản thân, tự bằng lòng với lời xin lỗi của mình. May xin lỗi một cách vô thức, xin lỗi vì đã rút tấm ảnh Đan từ trong ví của Quân, xin lỗi vì đã nói với Quân rằng điện thoại của anh bị thất lạc sau vụ va chạm buộc anh phải sử dụng một số liên lạc khác hoàn toàn. May đã cố ý để biến Quân thành một con người khác mất sạch vốn liếng từ quá khứ. Tất cả chỉ vì cô yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.
May dành một ngày dài giam mình trong phòng và nhớ lại chuỗi ngày quen Quân. Cô bắt đầu đào sâu chuỗi kỉ niệm, những ngày ngọt ngào hạnh phúc và mát lành như một miền đất hoang vắng chỉ có riêng hai người. Anh là một chàng trai quá sức hoàn hảo. Mặc dù gặp nhiều bất trắc trong việc tìm lại quá khứ của mình, song anh vẫn luôn luôn lạc quan, cố gắng đi tìm công việc mới để bắt đầu vào một guồng quay mới. Trong guồng quay hằng ngày của Quân có sự xuất hiện của May. Cho đến trước khi nhận được kết quả thông báo về chuyến đi du học, May vẫn nghĩ cô và Quân sẽ không gặp bất trắc nào trong việc đến với nhau. Quân yêu May và không e dè thể hiện điều đó với cô, với bạn bè và cả mẹ của cô.
Nhớ đến cuộc hẹn với Quân vào lúc chiều sau khi cô thông báo sắp xếp công việc xong xuôi, anh sẽ qua nhà đón cô lên bờ hồ cùng đi ăn và lượn lờ một vài shop quen nào đó. May vội vã chạy đến Love Chocolate – tên shop chocolate handmade mà Đan làm chủ quán. May nghĩ, cô có nhiều hơn một câu chuyện để kể cho Đan nghe. Dù May yêu Quân, nhưng cô là người sai lầm từ những ngày đầu tiên, cô nên thú nhận mọi chuyện. Khi bạn yêu thương một ai đó, bạn sẽ thấy đồng cảm với một người cũng dành tình yêu cho người ấy. Mặc dù không đứng cùng chiến tuyến, mặc dù cảm giác phải tranh giành rất khó chịu. Nhưng không thể không thừa nhận, tình yêu của những cô gái vẫn luôn nồng nàn và mãnh liệt, đặc biệt là khi cô ấy vẫn còn chờ đợi anh người yêu sau hơn một năm trời không có bất cứ một liên lạc nào. Sự chờ đợi dài dằng dẵng ấy quả thật rất đáng được ngưỡng mộ.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |